Lâm Ngôn Hy vốn chỉ mới náng lại ba ngày mà Tiêu Dật đã đuổi tới nơi, hắn đến tận trúc xá để đưa y về.Cho dù Lâm Ngôn Hy muốn ở lại để bày kế cho Hạ Đình cũng không được. 
Lúc chuẩn bị rời khỏi, Lâm Ngôn Hy kéo Hạ Đình vào một góc y nói nhỏ. 
" nếu có chuyện gì thì cứ đến Thiên Kiếm Môn tìm ta" 
" tuy ta không mạnh nhưng đồng đội ta mạnh " Lâm Ngôn Hy vỗ ngực nói, chuyện gì chứ y tự tin Thiên Kiếm Môn mãi là nhà của y. 
Nghe y nói Hạ Đình liền cảm thấy Lâm Ngôn Hy có điểm trẻ con còn hơn mình nữa, nhưng Hạ Đình vẫn gật đầu,phần tình nghĩa này y sẽ ghi nhớ. 
" A Đình nếu ngươi mệt mỏi quá, thì buông tay đi " Lâm Ngôn Hy cầm tay Hạ Đình chân thành nói, nhìn Hạ Đình như vậy, thân là bằng hữu y cũng đau lòng chịu không nổi. 
" ừm, đệ biết rồi " Hạ Đình cười nói, trong lòng lại nghĩ, y vẫn muốn vì hạnh phúc của mình mà cố chấp thêm một chút. 
A Đình vẫn muốn cố gắng vì người mà y yêu, vì tình cảm của bản thân.Một lần này nữa thôi, cho y ngang bướng đi, nếu như…Hạ Đình nghĩ chỉ là nếu như,đại sư huynh thật sự không hề có chút tình cảm nào với mình, y sẽ buông tay. 
Dù sao thì bản thân Hạ Đình vẫn có lòng tự trọng, y cũng biết buồn, cũng biết đau lòng, cũng biết mệt mỏi.Hạ Đình nghĩ, thôi thì mình cố thêm một chút nữa, dù sao ái mộ Bạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-kich-ban-nay-khong-dung/3550490/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.