Gió nhẹ nhàng phất phơ làm cho những lá trúc bay tung cả trời, trong khu rừng trúc một thiếu niên ngủ đến say mê.Cách không xa tiếng bước chân bước lại, lộp cộp vang giữ khu rừng. 
" thật là..." 
" lại ra đây ngủ " Tiêu Dật cúi người xuống ôm ngang lấy tiểu sư đệ, vừa ham ăn lại vừa ham ngủ. 
Chuyện là sáng nay Mục Nhã Trúc bắt Lâm Ngôn Hy dạy cầm kỷ cho các sư muội sư đệ khác.Ở Thiên Kiếm Môn sẽ có những lớp chung tự do, ai cũng đến nghe giảng được, không bắt buộc phải học, thích thì đến nghe. 
Hôm nay Mục Nhã Trúc không muốn lên lớp, hắn rất ít khi mở lớp giảng.Mục dù là có kiến thức lí thuyết bình thường, không phải thực chiến tu hành, nhưng lại rất uyên thâm nên mỗi lần hắn dạy rất nhiều đệ tử đến. 
Mà hôm nay muốn Lâm Ngôn Hy dạy cầm kỹ, tài đánh đàn của y phải ở mức bậc thầy.Đến Mục Nhã Trúc còn phải thừa nhận điểm này, y có khả năng tiếp thu rất nhanh đến với nhạc khí. 
Tiếng đàn của y không chỉ đơn giản là nghe rất hay, mà nó còn khiến cho tâm trạng người nghe thoải mái. 
Có lần Lâm Ngôn Hy đánh đàn, sau khi xong một khúc nhạc thì cây cối xung quanh lại đơm hoa.Đương nhiên điều này có sức phi lí nên y không nói với ai cả. 
Bản thân y còn không tin được, nói người khác còn mắng Lâm Ngôn Hy bị điên đấy chứ.Mà trường hợp đánh đàn làm cho cây cối thêm sức sống y cũng chưa từng nghe nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-kich-ban-nay-khong-dung/3550469/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.