"Ta muốn đi theo ngươi" Phỉ Ngạn lên tiếng phá vỡ sự lúng túng.
Trong giọng là vô cùng kiên nghị.
Nhược Trúc ngẩng đầu nhìn Phỉ Ngạn, không nói gì chỉ nghiêm túc nhìn.
Phỉ Ngạn bị Nhược Trúc nhìn có chút khẩn trương, bất quá vẫn không né tránh ánh mắt nàng.
"lý do?" Nhược Trúc hỏi.
"ta muốn muội muội của mình được đảm bảo an toàn..mà ngươi có được điều đó" Phỉ Ngạn chắc chắn.
Tất nhiên ngoài ra còn có chính bản thân hắn.. muốn ở bên nàng. Chỉ là không có nói ra mà thôi.
"nga, nhưng lý do ta phải thu ngươi đâu?" Nhược Trúc nâng ly rượu ưu nhã hỏi.
"ta có thể làm quản gia của ngươi, mọi sổ sách ta đều có thể quản lý."
Nhược Trúc híp mắt nhìn Phỉ Ngạn, sau đó tại khi trái tim của Phỉ Ngạn đã chực nhảy lên tận cổ họng mới nhẹ nhàng nói.
"thành."
Phỉ Ngạn không dấu vết nhẹ thở dài một hơi.
Ánh mắt trở nên kiên định. Hắn càng phải mạnh mẽ để bảo vệ muội muội.
Phỉ Ngạn không biết quyết định của hắn hôm nay sẽ tạo cho hắn ngày sau một thân phận địa vị chỉ dưới Nhược Trúc.
Khi đó, rất nhiều người thắc mắc
"đại nhân, với địa vị của ngài vì sao ngài không xin Thiên nữ cho ngài một chức vị cao hơn phù hợp với thân phận cao quý của ngài hơn, mà cam chịu làm một quản gia nho nhỏ?"
Hắn chỉ cười xoà, ngữ mang hoài niệm nói:
"ngươi biết không, vị trí hiện tại của ta là khởi điểm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-khong-can-theo-ta/2337585/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.