Chương trước
Chương sau
Edit: Mễ Mễ
Chương này kích thích lắm nha, đọc vui vẻ~~~~~
____________________________
【 Ký chủ, ký chủ, ngài mau tỉnh lại đi, có chuyện lớn rồi! 】
Sáng sớm hôm sau, Đường Tịnh tỉnh bị tiếng quỷ kêu của 321 gọi tỉnh lại.
Cô mở to mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thời Hàn gần sát mình, một màn nửa đêm ngày hôm qua bị người khác quấy nhiễu giấc ngủ nổi lên trong đầu, cô ghét bỏ mà duỗi tay che mặt lại hắn, đem hắn tới bên cạnh đẩy ra.
Mộ Thời Hàn bị đẩy như vậy, mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt mê mang, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Đường Tịnh: 【 Nói. 】
321 chỉ là bởi vì đả kích quá lớn nên tự bế trong chốc lát, trăm triệu không nghĩ tới thế giới này liền như vậy điên rồi.(Cưng ghê á)
321: 【Có rất nhiều người đang tới...... Tui đã cho đo lường kiểm tra, có rất nhiều năng lượng thể dị thường, các nữ chính đều thức tỉnh ký ức đời trước của mình, họ đang tụ lại ở nơi này. 】
Đường Tịnh: "Hả?"
Một bàn tay duỗi lại đây, đem Đường Tịnh ôm càng khẩn vài phần, thanh âm mang theo giọng khàn khàn mới tỉnh, nghe vào lỗ tai, như là có người cầm lông chim cào vào trong lòng, "Ngủ tiếp đi...... Đừng nháo."
Đường Tịnh tức khắc đen mặt, lưu loát chen chân vào, dùng sức đá, trực tiếp đem Mộ Thời Hàn đá xuống giường.
Mộ Thời Hàn lúc này hoàn toàn thanh tỉnh, hắn từ trên mặt đất ngồi dậy, nửa khúc chân, cánh tay ở đầu gối, năm ngón tay đem ngạch phát sau này hợp lại đi, "Xem em có vẻ mới dậy sẽ tức giận, anh phải rèn luyện mới được."
Hắn thoáng nghiêng mặt đi tới, bên môi gợi lên một mạt nhợt nhạt ý cười, "Sáng sớm tốt lành, A Tịnh."
Đường Tịnh ngồi ở trên giường, trong đôi mắt đen láy là bình tĩnh trước mưa gió sắp tới, cô mới vừa há mồm tính toán nói chuyện, liền nghe thấy chuông cửa bị người ta ấn vang lên.
321: 【 A a a a tới rồi, tới rồi, nữ chính thứ nhất đã tới rùiiii! 】
Giữa mày Đường Tịnh gắt gao nhíu lại, Mộ Thời Hàn nhìn đến sắc mặt của cô, hỏi: "Muốn anh mở cửa giúp sao?"
321: 【 Không được mở ToT!! Trong tay nữ nhân kia cầm dao! 】
Chuông cửa thanh càng ngày càng dồn dập, người gõ cửa tựa hồ hết kiên nhẫn, bắt đầu dùng sức phá cửa.
"Mở cửa! Cô mở cửa cho tôi! Nếu cô có năng lực đoạt chồng người khác, đừng trốn trong đó!" Thanh âm bén nhọn lại chói tai, mang theo vô tận tàn nhẫn, "Tôi biết cô đang ở bên trong!"
Mộ Thời Hàn sắc mặt trầm xuống dưới, "Sao lại thế này? Có phiền toái tới tìm em?"
"Câu này hẳn là phải hỏi anh mới đúng." Đường Tịnh một phen xốc lên chăn, đeo dép liền đi ra ngoài, " Nữ nhân ở bên ngoài kia, hẳn anh so với tôi cònrõ ràng hơn."
Trong đầu Mộ Thời Hàn, bỗng dưng nổi lên việc phát sinh đêm qua, hắn vội vàng đuổi theo, sợ Đường Tịnh gặp nguy hiểm, "A Tịnh, nói đến em có khả năng không tin, nhưng anh cảm giác vận mệnh chú định, giống như có một cỗ lực lượng muốn điều khiển anh, ngày hôm qua anh thiếu chút nữa là liền quên em!"
Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi!
Bước chân Đường Tịnh dừng lại, cô nhớ tới ngày hôm qua Mộ Thời Hàn đang cùng mình trò chuyện thì không hiểu tại sao lại không có âm thanh,
" Thời điểm gọi điện thoại?"
Mộ Thời Hàn ánh mắt sáng ngời, "Đúng, chính là lúc ấy, trong đầu anh nhiều ra rất nhiều ký ức không thể hiểu được, đều là anh cùng nữ nhân khác...... Nhưng là A Tịnh em nhất định phải tin tưởng anh, người kia tuyệt đối không phải anh!"
Tiếng đập cửa càng ngày càng vang, ván cửa đều chấn động lên, nữ nhân ngoài cửa trực tiếp dùng dao trong tay hướng trên cửa chém.
Lời khó nghe nhục mạ càng mắng càng khó nghe, sắc mặt Mộ Thời Hàn càng ngày càng lạnh, "A Tịnh, anh không biết ngươi có phải hay không bởi vì những cái đó ký ức mới chán ghét ta, nhưng là ta sẽ không làm như vậy."
Nói xong. Hắn kéo Đường Cảnh ra phía sau, đồng thời vươn tay vặn nắm cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hiện lên nữ nhân sắc mặt dữ tợn, rõ ràng đã mất đi lý trí, một đôi mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn Đường Tịnh, "Cô, cái này tiện nhân, là cô đoạt chồng tôi!"
Đường Cảnh nhướng mày. Có chút bất ngờ, người trước mặt hoá ra là Hạ Tiểu Mạt Tiểu Mạt ở phòng nghỉ Mộ Thời Hàn thay quần áo.
Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nguyên bản bởi vì biểu tình quá mức vặn vẹo nên không có nửa điểm mỹ cảm, muốn cầm dao đâm Đường Tịnh, trong đầu ả xoay quanh chính là ký ức tốt đẹp của mình cùng Mộ Thời Hàn, có thanh âm thúc giục cô ta giết Đường Tịnh, chỉ cần giết nữ nhân này, Mộ Thời Hàn liền sẽ giống trong trí nhớ yêu chính mình!
Một bàn tay chế trụ cánh tay của nàng, sau cơn đau nhói, cổ tay Hạ Tiểu Mạt hiện lên một độ cung loại quỷ dị.
"Crack——" Ả không cầm nổi con dao và nó trượt xuống đất..
"A!" Tiếng hét của người phụ nữ vang lên, mắt ả chuyển sang nam nhân đã ngăn cô ta lại, ả không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, trên mặt là bị thâm ái người thương tổn tuyệt vọng cùng bi thương, "Thời Hàn, anh sao lại có thể đối với em như vậy. Người anh yêu là em!"
"Lăn!" Mộ Thời Hàn xanh mặt quát, "Tôi đã có vị hôn thê!"
Hắn nói, dùng sức đem người ra bên ngoài đẩy đi, Hạ Tiểu Mạt lảo đảo một chút, ngã ngồi ở trên mặt đất, như hoa lê dính hạt mưa khóc nức nở lên, nhìn ánh mắt của Đường Tịnh, như bị trúng độc.
  .
【Ký chủ, chạy mau! Mau rời nơi này! Đã rất nhiều người tới dưới lầu, họ sắp lên đây rồi ToT! 】
321 vội vã trong không gian xung quanh hệ thống. Bảo bảo đã cố gắng liên lạc với hệ thống chính từ đầu, nhưng không có gì! Vô! Âm! Tín!
Chủ hệ thống kia một mặt giống như đã chết, nửa điểm phản hồi đều không có, 321 sợ muốn khóc, sợ bị chủ hệ thống bỏ rơi, sợ hãi kế tiếp nó phải tự sinh tự diệt.
Hiện tại nó chỉ còn lại có ký chủ, nó không biết ký chủ ngoài ý muốn tử vong, nó có thể hay không biến mất, nó phải liên lạc với chủ hệ thống, Đường Tịnh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Tuy 321 lo lắng, Đường Tịnh lại không sốt ruột như vậy, cô thậm chí còn rảnh cùng Mộ Thời Hàn nói chuyện, "Anh nói anh không phải hắn? Vậy anh là ai? Kỳ thật vấn đề này,lần đầu toii gặp anh đã muốn hỏi."
Mộ Thời Hàn sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ ở ngay lúc này hỏi vấn đề này, trong đầu chợt lóe lên một cái, nhanh đến mức hắn không kịp bắt lấy.
【 Cô nãi nãi, tui cầu xin ngài, ngài có thể rời khỏi đây trước được không?】321 lo lắng muốn chết, oa một tiếng khóc ra tới, nó vẫn là ra cái hệ thống mới sinh ra, là bảo bảo a, vì cái gì muốn gánh vác áp lực không thuộc về độ tuổi của nó.
Đường Tịnh không để ý đến 321 kêu khóc, cô nghiêm túc mà nhìn Mộ Thời Hàn, là thật sự rất muốn một cái đáp án.(Thương thay bảo bảo a~~~)
"Vấn đề này, chờ anh biết rõ ràng mọi chuyện thì sẽ trả lời sau." Nơi xa có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, Mộ Thời Hàn bắt lấy tay Đường Tịnh thủ, kéo cô chạy ra bên ngoài.
Cuối hành lang, một đám nữ nhân dáng vẻ khác nhau chạy tới, Mộ Thời Hàn chỉ cảm thấy một trận da đầu tê dại, cái loại cảm giác quen thuộc choáng váng này lại lần nữa nổi lên, nhưng lần này có lẽ là do có phòng bị, hắn thành công chống đỡ được những cái đó ý đồ xâm nhập và ký ức hỗn độn của hắn.
"A, bên kia cũng có người nha." Đường Tịnh bị Mộ Thời Hàn bắt lấy chạy, còn hảo tâm nhắc nhở hắn một chút.
Hành lang bên kia cũng dày đặc người.
Rõ ràng là thời điểm mấu chốt, Đường Tịnh lại có điểm muốn cười, Mộ Thời Hàn vừa lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy được biểu tình của cô, "Em đừng kích động, mọi việc có anh lo, đừng xúc động."
Đường Tịnh:......
Đường Tịnh: "Tôi chỉ là muốn cười một chút mà thôi, anh nghĩ đến cái gì?"
Mộ Thời Hàn ho khan một tiếng, đẩy cửa thoát, đem Đường Tịnh đi vào.
"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ——" Mộ Thời Hàn cố sức mà đem cửa an toàn khóa vào.
"Tóm lại,thoát khỏi nơi này trước."Mộ Thời Hàn thẳng thắn mà chuyển chủ đề, hắn một chút cũng khôngmuốn nói, lúc Đường Tịnh tươi cườitrông giống như muốn giết người.( Hông biết có giống như mấy kẻ giết người trg phim kinh dị không ta )
Hắn gắt gao nắm tay Đường Tịnh, chạy xuống dưới.
Thang lầu một tầng lại một tầng, xoay quanh giống như ốc biển hoa văn.
"Những nữ nhân đó cũng sẽ không làm gì anh, anh kỳ thật có thể không cần chạy." Đường Tịnh đi theo phía sau Mộ Thời Hàn, ánh mắt dừng ở bàn tay anh đang nắm chặt tay mình, cái tay kia khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, mang theo một loại làm người an tâm độ ấm.
—Như thể ở một lúc nào trước đó, cũng có người như vậy nắm tay cô chạy.
Cầu thang xoắn ốc dần dần làm mờ tầm nhìn của cô.
Cô dùng sức đóng một chút lại mở, ý đồ muốn mình thanh tỉnh một ít.
"Những người đó tìm không phải anh." Mộ Thời Hàn thở thanh âm có chút hổn hển, " Anh sẽ không bao giờ đẻ người khác tổn thương em."
Anh sẽ không bao giờ đẻ người khác tổn thương em
Câu nói này như mở ra một cánh cửa đóng lại, một hình ảnh không thể giải thích lướt qua trong đầu cô.
Cómột người không nhìn thấy mặt, kéo cô chạy, xung quanh là màu đen, ở xa có người giơ cây đuốc điên cuồng đuổi theo.
Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi gầy, cánh tay mảnh khảnh và đôi bàn tay sạch và khỏe của người kia, nhịp tim, tiếng bước chân chạy nước rút và tiếng thở hổn hển đan xen vào nhau, khiến bầu không khí căng thẳng đến khó hiểu.
"Anh sẽ không bao giờ đẻ người khác tổn thương em." Là thanh âm của thiếu niên, tuy rằng còn mang theo một chút tính trẻ con, lại kiên quyết quả cảm, kiên định cùng dũng khí bất khuất.
Phảng phất cùng toàn thế giới là địch cũng không có quan hệ.
Đường Tịnh lảo đảo, chân đi được chân không, trọng tâm cơ thể không ổn định, bị người khác đánh tới.
Mộ Thời Hàn theo bản năng mà vươn hai tay, chặt chẽ tiếp được người kia, hắn gắt gao đem cô bảo vệ ở trong ngực, dùng cánh tay tránh tác động của cầu thang cho Đường Tịnh.
Một tia huyết tinh khí truyền vào hơi thở Đường Tịnh, cô ngơ ngẩn mà ngẩng đầu lên.
Cái trán nam nhân bị xước, máu theo thái dương hắn chảy xuống tới, hắn lại vẻ mặt nôn nóng mà nhìn cô, ách giọng nói nôn nóng hỏi, "Em có sao không?Bị ngã có đau không? Bị thương sao?"
Rõ ràng chính hắn chật vật như vậy, trên mặt còn dính bụi.
Đôi mắt Đường Tịnh đen nhánh, lần đầu tiên phản chiếu bộ dáng của hắn, sau khi đi vào thế giới, cô kỳ thật vẫn luôn chưa từng khách quan không mang theo địch ý mà đi xem qua người này, chẳng sợ cô biết rõ người này cùng Mộ Thời Hàn trong cốt truyện không phải một người.
"A Tịnh? Em đang nói chuyện?" Mộ Thời Hàn khẩn trương mà kiểm tra cô có bị thương hay không, đang xem đến mu bàn tay cô có một chỗ trầy da thật nhỏ, đôi mắt đều cấp đỏ, "Em bị thương, thực xin lỗi, không bảo vệ tốt em......"
"Vì cái gì?" Đường Tịnh vươn tay, nhẹ nhàng lau bụi trên mặt hắn.
"A?" Mộ Thời Hàn đem nàng từ trên mặt đất đứng dậy, "Trước không nói cái này, A Tịnh, anh mang em tới bệnh viện, xem có vết thương nào khác không."
Nhưng mà lúc này, hắn không thể kéo cô đi được.
Đường Tịnh đứng ở tại chỗ, biểu tình thực nghiêm túc mà nhìn hắn, "Tại sao anh lại lo lắng cho tôi như vậy".
"Bởi vì em là vị hôn thê của anh......" Mộ Thời Hàn nói, bỗng nhiên dừng lại.
Mộ Thời Hàn chưa bao giờ là một người cảm tính, hắn rất lý tính. 6 năm trước cùng Tống Sơ Tịnh định ra hôn ước, hắn vẫn luôn khắc kỷ thủ lễ, giữ mình trong sạch, không phá hư hôn ước, bởi vì hắn thời thời khắc khắc nhớ kỹ trách nhiệm của chính mình.
Nếu Tống Sơ Tịnh nguyện ý, hắn sẽ cùng nàng hảo hảo ở chung, lúc sau thuận theo tự nhiên kết hôn, chưa chắc sẽ có bao nhiêu sâu cảm tình, nhưng hắn cũng không cho rằng chính mình yêu cầu cái loại đồ vật dư thừa này.
Cho nên hắn vì cái gì sẽ đối với nữ nhân trước mắt này đặc biệt như thế?
Hắn sẽ ở 6 năm sau đối với cô sinh ra loại thích cảm tình này, vì cái gì 6 năm trước không có?
Ngay cả một sợi tóc, đều hợp tâm ý hắn.
Hoặc là nói, nữ nhân trước mắt này, thật là Tống Sơ Tịnh sao?
Cái này ý niệm nổi lên trong nháy mắt, hắn trong đầu xẹt qua một đạo tiếng còi chói tai. Một đoạn ký ức mờ ảo, hiện lên rõ ràng.
6 năm trước, bữa tiệc sang trọng, thiếu nữ vừa tròn18 tuổi, một thân lễ phục định chế cao cấp, chậm rãi dọc theo cầu thang đi xuống.
Tất cả mọi người ngừng thở, muốn xem Tống gia kiêu ngạo thiên kim dài trông như thế nào.
Hắn cầm ly champagne đứng trong đám người, lơ đãng mà liếc mắt, một cái nháy mắt kia, thiếu nữ vừa vặn hạ một tầng bậc thang, lộ ra khuôn mặt giảo hảo tới.
Tầm hắn mắt hờ hững mà quét qua, trong lòng nghĩ, a, đây là đối tượng cùng hắn liên hôn.
Ký ức đến lúc này đột nhiên im bặt, Mộ Thời Hàn ánh mắt kinh ngạc mà nhìn mặt Đường Tịnh.
"Cô là ai?" Vấn đề Đường Tịnh hỏi bị Mộ thời Hàn hỏi trở về.
Diện mạo trước mắt của người này, cùng gương mặt kia bất đồng với nhau, cô ấy không phải Tống Sơ Tịnh, nói như vậy cũng không đúng, phải nói, cô không phải người 6 năm trước cùng mình đính hôn - Tống Sơ Tịnh. Càng không phải là thứ cố nhét những cái đó vào trong đầu hắn, người nhảy lầu tự sát.
"Em là ai." Hắn bắt lấy tay cô, tay thoáng dùng sức một ít, như là sợ hãi cô sẽ giống như biến mất trước mặt hắn, lại hỏi một lần.
Cô không phải Tống Sơ Tịnh, hắn cũng không phải Mộ Thời Hàn.
Như vậy, cô là ai, mà hắn, lại là ai?
_________________
Sau một tuần ta rút cuộc cũng quay trở lại
Mọi người vui không nà:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.