Nhiễm Thất nhíu mi nhìn hắn, cũng không trả lời lại, thái độ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Thấy thế, Bùi Đình ra vẻ cô đơn mà buông chén rượu, xoay người, thấp giọng hết sức ủy khuất: “Ta đây vẫn nên đi ra ngoài thì tốt hơn...”
Nhiễm Thất nhảy dựng, làm sao bây giờ, thật muốn đấm vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn, cô bất đắc dĩ nói: “...Ta uống được chưa?!”
Hắn xoay người, vẻ mặt thẹn thùng trạng: “Ta đây bồi nàng uống...”
Nhiễm Thất còn không chưa kịp cự tuyệt, Bùi Đình liền nhấp một ngụm rượu, duỗi tay ôm cô vào lòng ngực, cúi người đặt lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, đồng thời đổ tất cả rượu trong miệng vào.
“Chờ...Không...” Nhiễm Thất còn chưa kịp phản kháng, liền bị hắn đè dưới thân. Ngay sau đó, hắn không ngừng hôn lên mặt cô, cuối cùng dừng lại ở giữa môi, môi lưỡi hai người dây dưa cùng nhau.
Dần dần, Nhiễm Thất lại là cảm thấy thân thể dâng lên một cảm giác nóng bỏng, ý thức cũng bắt đầu tan rã, môi bị chặn lại, cô chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: “Ngươi...trong rượu...Rượu thêm cái gì vậy?”
Bùi Đình trầm thấp cười, tiếng cười cư nhiên có một loại sung sướng cùng mị hoặc nói không nên lời, hắn ở bên tai cô thổi một luồng nhiệt khí: “Một chút đồ vật trợ hứng mà thôi...”
Ngay sau đó, hắn dường như nghĩ đến cái gì, khẽ cắn lên tai Nhiễm Thất, thanh âm khàn khàn mà từ tính: “Quên nói cho nàng...Hỉ phục này là tự tay ta thiết kế...” Hắn khẽ liếm một bên tai đỏ rực, nhìn cô vì quẫn bách mà xoay đầu, ánh mắt thâm trầm, tay hắn dần dần đi xuống: “Vì vậy, làm sao để cởi bộ hỉ phục này ra nhanh nhất, ta biết rất rõ...”
Không biết hắn động đến nơi nào, một bộ hỉ phục rườm rà mà phức tạp cứ như thế bị hắn cởi bỏ từng chút một. Hắn cũng không thèm nhìn tới liền ném bộ hỉ phục vô cùng cao quý ở dưới giường.
Bùi Đình nhìn nữ tử không một mảnh vải dưới thân, ánh mắt thâm trầm, lại lần nữa cúi người xuống hôn cô. Nhiễm Thất ý thức dần dần mơ hồ không rõ, chỉ theo quán tính mà đẩy đẩy hắn. Bùi Đình nắm chặt hai tay cô, nhanh chóng kéo đai lưng tơ tằm ở bên hông xuống, trói hai tay cô lên trụ giường.
Bùi Đình cũng mặc kệ cô có thể nghe được hay không, trực tiếp ở bên tai cô giải thích: “Vì tránh làm nàng bị thương, vẫn nên cột lại để nàng không lộn xộn mới thỏa đáng...”
Nhiễm Thất miễn cưỡng bảo trì một tia thanh tỉnh cho bản thân “Này... Buông ta ra...”
Bùi Đình làm như không nghe thấy, Nhiễm Thất nhấc chân đá hắn, lại bị hắn cầm lấy, hôn xuống chân cô, rồi tán thưởng một câu: “Thật xinh đẹp...”
Hắn cúi người tiến đến bên tai, động tác trên tay cũng không ngừng, thấp giọng hỏi cô: “Thoải mái không?”
Nhiễm Thất mơ mơ màng màng đương nhiên sẽ không trả lời hắn, nhưng Bùi Đình vẫn như cũ bám riết không tha mà hỏi cô, tựa hồ nhất định phải có được câu trả lời. Nhiễm Thất cắn cắn môi, miễn cưỡng làm bản thân thanh tỉnh một chút, cũng không muốn cho hắn đắc ý: “Không... Hừ...Từ từ...Nơi đó không thể...Hỗn đản...Không...Ha...Ah không...” Nhiễm Thất có chút tức giận, nhưng hiện tại thức thời sẽ tốt hơn, cô cắn cắn môi, mơ hồ không rõ nói: “Thoải... Thoải mái...”
Bùi Đình dường như rất vừa lòng, Nhiễm Thất nhắm mắt lại không muốn nhìn, nhưng mặt đã trở nên đỏ bừng, Bùi Đình tà mị mà ở bên tai cô nói: "Ta cũng rất thoải mái, dù gì lúc nãy ta cảm thấy đủ ướt thì mới tiến vào mà...”
Nhiễm Thất: “...” Muốn giết chết tên này thì phải làm sao bây giờ?!
Hệ thống rác rưởi, thời điểm mấu chốt lại cố tình không ở đây!!
Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay, một động tác đơn giản, lại được hắn làm được vô cùng đẹp mắt. Vẻ mặt hắn đầy ý cười, hôn môi cô: “Hương vị này...Thật đúng là không tồi...Nếu nhiều hơn một chút lại càng tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]