Edit: lười
Bầu trời xanh thẳm dần bị nhuộm thành màu đỏ, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, tuấn mã màu nâu chạy nhanh dưới ánh hoàng hôn, một chút cũng không thấy mỏi mệt.
Nữ tử váy hồng vẻ mặt đắc ý dùng sức đạp bụng ngựa, ở đằng sau là một nữ tử váy đỏ không biết sống chết bị buộc vào trên lưng ngựa.
Xương sống cứng rắn của con ngựa chạm vào phần bụng mềm mại, hai chân không điểm tựa loạn vung trên không trung, phần đầu rũ ở một bên thân ngựa, theo vó ngựa thần tốc, cơ bắp rắn chắc trên chân con ngựa không ngừng đung đưa trước mặt.
Lúc này tâm tình của Ôn Noãn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là đậu má. Liễu Tĩnh Hàm một khi đã lên đường là đi không ngừng nghỉ, nàng cũng không phản kháng lại nàng ta, tại sao đã điểm huyệt đạo của nàng rồi còn phải treo trên lưng ngựa, muốn tra tấn nàng sao, lỡ như nàng không chịu nổi chết trên đường, nàng ta còn không phải tốn công vô ích sao.
"Ngươi... ngươi có thể đổi tư thế cho ta không!" Ôn Noãn say xe mở miệng.
"Bớt nói nhảm!" Liễu Tĩnh Hàm giơ roi ngựa, quất một nhát lên đùi Ôn Noãn.
"Ngao!" Ôn Noãn nhịn không được kêu lên một tiếng: "Ngươi đánh ta làm gì!"
"Ta muốn đánh thì đánh." Liễu Tĩnh Hàm cười ác liệt, lại quất thêm hai phát.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Ôn Noãn không tiếng động cười cười, ngậm miệng. Ba roi kia khẳng định lưu lại vết thương trên đùi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-deu-la-xa-tinh-benh/3271207/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.