Chương trước
Chương sau
edit: lười

"Tớ muốn nói cho mọi người trong yến hội biết cậu là... bạn gái của tớ!" Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Ôn Noãn, giọng của Hạ Tử Ngang ngày càng nhỏ, lòng cũng ngày càng hồi hộp, đến mấy từ cuối phát ra chỉ là tiếng lẩm bẩm.

"Thiếu niên, tớ phát hiện tâm cơ của cậu rất thâm nha."ÔN Noãn một tay chống cằm, nghiêng đầu cười nhìn Hạ Tử Ngang.

"Ơ... Noãn Noãn." Trong lòng Hạ Tử Ngang lộp bộp một tiếng, cả người lạnh băng giống như rơi vào thùng nước đá, lạnh đến tận xương: "Tớ... tớ không có..."

Ngón tay nhẹ nhàng điểm chót mũi Hạ Tử Ngang, Ôn Noãn cười tủm tỉm hỏi: " Thích tớ như vậy sao?" Tay cô thuận thế sờ sờ một chút gương mặt trắng bệch của hắn.

"... Ừ." Hạ Tử Ngang thấp giọng trả lời, hắn chậm rãi nâng tay, nắm lây tay ÔN Nõa, gương mặt cọ cọ trong lòng bàn tay cô: "Noãn Noãn, cậu khong được chán ghét tớ."

Hai cánh tay chống trên mặt bàn, Ôn Noãn ghé sát vào Hạ Tử Ngang, chóp mũi như có như không cọ xát mũi hắn, đôi mắt chăm chú mà nghiêm túc nhìn hai mắt hắn: "Mặc kệ cậu làm chuyện gì, tớ vẫn sẽ luôn thích cậu, không bao giờ chán ghét, vĩnh viễn luôn ở bên cạnh cậu." Ngữ khí trịnh trọng giống như tuyên thệ vang lên, từng câu từng chữ đều khắc ghi trrong lòng Hạ Tử Ngang.

Hốc mắt Hạ Tử Ngang hơi hơi đỏ lên, hắn vội vàng chớp chớp đôi mắt ướt, duỗi tay ôm lấy cổ Ôn Noãn, chủ động hôn lên môi cô...

......

Trận thi đấu hai người ba chân vào buổi chiều diễn ra rất nhanh, dù sao cũng là trận chung kết, độ ăn ý của mỗi đội đều là đỉnh nhất, Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang không gặp rắc rối gì dễ dàng dành được vị trí quán quân.

"Chúc mừng Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang năm ba giành được giải nhất, phần thưởng của hai người là hai cái bút máy anh hùng." Trọng tài cao giọng tuyên bố kết quả.

"Ai, cư nhiên thật sự được giải nhất." Ôn Noãn tiếp nhận hai hộp chữ nhật màu đen, vẻ mặt lại không có chút vui sướng của quán quân: "Biết vậy thì đã không tùy hứng hứa hẹn đưa cho chủ nhiệm lớp."

"Đúng vậy." Mặc kệ Ôn Noãn nói cái gì Hạ Tử Ngang cũng đều gật đầu phụ họa theo.

"Khụ Khụ!" Chủ nhiệm lớp đứng đằng sau hai người dùng sức ho khan. Ông nghe được hết!

"A, chủ nhiệm lớp, trùng hợp như vậy." Nghe được tiếng ho khan truyền đến từ phía sau, Ôn Noãn khoa tưởng cười xoay người nói: "Vừa rồi con nói đùa thôi, phần thưởng này chính là do chúng con vì ngài mà giành lấy."

"Ha hả a..." Chủ nhiệm lớp kéo kéo khóe miệng, cười lạnh vài tiếng.

Ôn Noãn cười dem hai hộp bút máy nhét vào lòng ngực chủ nhiệm lớp: "Bút máy là một đôi, con tặng thầy cùng với sư mẫu còn không biết đang trốn ở đâu."

Oa! Cẩu độc thân chủ nhiệm lớp tâm đau bị trúng một đao.

"Đúng vậy, thầy cũng lớn rồi, hy vọng thầy có thể nhanh nhanh tìm được bạn gái." Hạ Tử Ngang ngượng ngùng tươi cười nhỏ giọng nói.

Chủ nhiệm lớp: Ta có thể đánh chết hai nhãi ranh này không...

<>: Không thể

Cẩu độc thân chủ nhiệm lớp: Được lắm.

- --------

Bài tập cuối năm của năm ba so với năm nhất năm hai thực sự là nhiều rất nhiều, không những hầu hết đều là các bài thi của năm trước mà còn là sưu tầm trên báo chí, các loại sách ôn tập. Nhưng mà đối với người chưa bao giờ làm bài tập như Ôn Noãn mà nói thì không có gì ảnh hưởng, đối với học bá như Hạ Tử Ngang thì lại càng không thành vấn đề vì vậy vào một buổi sáng đẹp trời cuối tuần, hai người liền lên phi cơ bay đến thành phố A.

"Tôn thiếu giua, ngài đã về rồi, lão gia ở thư phòng chờ đã lâu." Quản gia là một nam nhân trung niên cung kính nghênh đón Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang tiến vào hạ trạch: "Ngài là Ôn tiểu thư ạ, mời đi theo ta."

"Không cần, Ôn Noãn sẽ đi cùng ta." Hạ Tử Ngang nắm chặt tay Ôn Noãn căng mặt nói.

"Cái này..." Quản gia khó xử nhíu mày.

"Hạ gia gia tìm cậu nhất định có chuyện quan trọng, tớ đi theo cậu có chút không tiện." Ôn Noãn cười khuyên: " Tớ ở đây chờ cậu là tốt rồi, cậu đi nhanh về nhanh."

Hạ Tử Ngang có chút không cao hứng nhấp nhấp miệng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu, buông tay Ôn Noãn xoay người đi lên lầu.

"Nơi này là phòng khách lớn, đi qua cánh cửa kia là hậu viện, tuy rằng bây giờ là mùa đông nhưng mà hoa trồng trong nhà ấm đều vừa lúc nở hoa, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì người hầu có thể mang ngài đi dạo." Quản gia ý bảo một chút hầu gái trẻ tuổi đúng bên cạnh.

"Vâng, cảm ơn gia gia." Ôn Noãn cười tủm tỉm gật đầu: "Ngài mau đến chỗ Hạ gia gia đi, không cần ở chỗ này bồi con.

Trong biệt thự trang trí rất một mạc, vừa nhìn liền biết được lão nhân gia thích loại phong cách giản dị này, từ ngoài nhìn vào thì không có gì đặc biệt nhưng chỉ cần người có hiểu biết thì đều nhìn ra mỗi đồ vật ở đây đều có giá trị rất xa xỉ.

Ôn Noãn tùy ý đi bộ hai vòng trong phòng khách, nhìn nhìn họa tiết trên tường cùng các đồ vật trang trí moojt chút liền cùng hầu gái đi nhà ấm trồng hoa.

Trong thư phòng lầu hai...

"Đã về rồi." Hạ lão gia tử cười thân thiết với Hạ Tử Ngang:: "Tiểu cô nương Ôn gia kia cũng tới cùng con phải không?"

"Vâng, chúng con cùng nhau về." Hạ Tử Ngang gật đầu trả lời.

"Tốt tốt." Hạ lão gia tử suy nghĩ một hồi, cười mở miệng: "Tình cảm của các con rất tốt."

Bên tai vang lên cuội nói chuyện của hai người ở phòng truyền thông hôm trước, mặt hạ Tử Ngang hơi hơi đỏ cúi đầu, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Hạ lão gia tử vẫn duy trì vẻ mặt cười ha hả nhưng trong lòng lại có chút tấm tắc. Tôn tử bảo bối của mình, mấy ngày nay cho dù ông đã dùng hết tim gan phèo phổi của mình ra để đối đãi thì đổi lấy cũng chỉ là gương mặt xấu hổ cùng nụ cười gượng không được tự nhiên, mỗi lẫn muốn nhìn nó cười thật lòng thì chỉ có thể nhắc đến nữ hài Ôn Noãn kia thôi, ông làm gia gia đúng là thất bại mà.

"Hôm qua ông có nói chuyện với Ôn gia qua điện thoại, ý của bọn họ cũng giống ta, nếu hai con đều nguyện ý thì chúng ta có thể tác thành cho việc này." Hạ lão gia tử sống hơn phân nửa đời người đối với chuyện tình cảm của tôn tử nhà mình ông rất rõ ràng. Tiểu cô nương Ôn gia kia thì ông không biết nhưng tôn tử nhà mình đúng là yêu đương thật lòng, tử vẻ mặt của nó lộ ra khi nhắc đến Ôn Noãn cũng có thể nhìn ra, tình yêu đối với Ôn Noãn tuyệt đối không phải tình cảm vui đùa của tiểu hài tử, thời gian trôi đi, loại tình cảm này sẽ càng tăng thêm chứ không giảm bớt. Vì hạnh phúc của tôn tử nhà mình, vì phòng ngừa tiểu cô nương kia có thể nhìn thấy nhiều người tốt hơn mà vứt bỏ Hạ Tử Ngang, Hạ lão gia tử chủ độpng gọi điện cho Ôn gia, nhân lúc hai đứa trẻ vẫn còn thích nhau liền mặt dày cầu thân.

Tức phụ gì đó vẫn là nên trói về càng sớm càng tốt mới an tâm miễn cho về sau chạy trốn.... Đây là kinh ngiệm có được khi Hạ lão gia tử còn trẻ.

"Tác tác tác tác thành??" Trái tim Hạ Tử Ngang bắt đầu đập nhanh. Nếu như được quyết định vậy thì Ôn Noãn sẽ thành vợ của mình! Hạ Tử Ngang tự động xem nhẹ vấn đề tuổi tác, tực tiếp bỏ qua đính hôn, cứ thế hai chữ kết hôn chạy như điên trong đầu.

"Bình tĩnh một chút." Hạ lão gia tử nhìn bộ dạng khẩn trương của Hạ Tử Ngang mà khóe miệng giật giật: "Bây giờ con kích động cái gì, chuyện này còn phải cần Ôn Noãn bên đó đồng ý mới được nha."

Hạ Tử Ngang sửng sốt, ngay sau đó liền yên lặng. Đúng vậy, bây giờ kích động thì có ích gì, kết hôn còn cần Noãn Noãn đồng ý mới được.

Nhưng mà... Cô ấy nói với hắn là cô ấy vẫn sẽ luôn thích hắn mà.

Hạ Tử Ngang nhấp nhấp miệng, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Gia gia."

Hạ lão gia tử giật mình, ngay sau đó kích động đứng lên: "Con kêu ta là gì?"

"Gia gia, con muốn ngài giúp con một việc." Hạ Tử Ngang nghiêm túc nhìn Hạ lão gia tử.

"Được được!" Hạ lão gia tử bước nhanh đến trước mặt Hạ Tử Ngang, kích động ôm hắn: "Con nói đi, gia gia nhất định sẽ giúp con! Có phải là muốn đàm phán với Ôn Noãn hay là muốn bắt cô ấy nhốt ở Hạ gia?"
???

Hạ Tử Ngang kinh ngạc nhìn gia gia có gương mặt hiền lành: "Đương nhiên không phải, kỳ thật con muốn ngài..."

Ông cháu hai người trong thư phòng nhỏ giọng mưu đồ lập kế hoạch thần bí.

Ôn gia cha mẹ ở thành phố A gọi điện thoại cho khuê nữ nhà mình, biết được cô đang ở Hạ gia liền dặn dò cô phải thật quy củ không được bày trò ở nhà người khác.

"Ngồi yên một chỗ không được đi lung tung, không được gây phiền phức cho người ta." Ôn mụ mụ nhọc lòng nói. Đức hạnh của khuê nữ nhà mình, bà là mẹ nó đương nhiên hiểu rõ, cả ngày gây chuyện thi phi chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ bảo hộ hình tượng Ôn gia." Ôn Noãn bất đắc dĩ cười nói. Lão mẹ không quá khẩn trương, cô lại không phải người không hiểu lễ phép, ở trong nhà người khác tất nhiên là phải quy củ.

"Đúng rồi, lần trước Hạ lão gia tử gọi điện tới hỏi chuyện của con và Hạ gia tôn thiếu gia, con có suy nghĩ gì không?" Nói thật, Ôn mụ mụ không mấy tin tưởng con gái nhà mình sữ tự trói mình cả đời sớm như vậy. Nhưng điều kiện Hạ gia đưa ra thực sự rất mê người, nếu hai nhà có thể thành thông gia, Ôn thị bọn họ nhất định có thể nâng cao một bước, mà trong lòng Ôn mụ mụ vẫn rất hy vọng khêu nữ nhà mình có thể cùng Hạ Tử Ngang đính hôn vì vậy liền muốn mở miệng khuyên nhủ.

"Con không suy nghĩ gì." Chỉ muốn yêu đương, cùng nhau vào đại học, sau khi thành niên thì kết hôn mà thôi. Ôn Noãn nghĩ thầm nói.

Lời này trong đầu Ôn mụ mụ lại thành "cô đối với Hạ Tử Ngang không có suy nghĩ gì cả, chỉ là chơi chơi mà thôi." Quả nhiên, bà biết khuê nữ nhà mình không phải dạng người muốn kết hôn sớm... Ôn mụ mụ mịt mờ mở miệng nói: "Hài tử Hạ gia nhìn qua rất không tồi, con có thể suy xét một chút."

Vẻ mặt Ôn Noãn không rõ chớp chớp mắt, thật sự là không hiểu sao tự nhiên lão mẹ lại nói như vậy, bởi vậy cô đàng làm bộ hiểu rõ mà thuận theo một tiếng "Vâng..."

Nghe khuê nữ nhà mình hữu khí vô lực trả lời, Ôn mụ mụ cho rằng cô không vui liền vội vàng mở miệng: "Được rồi, không cần áp lực, ba mẹ sẽ không ép con, con muốn như thế nào thì làm thế đó."

"Vâng." Ôn Noãn càng mộng bức.

- ------

Buổi tối đúng 8h, tiệc tối Hạ gia chính thức bắt đầu, mọi người đến tụ tập đều muốn nhìn một chút người thừa kế Hạ gia là đứa trẻ như thế nào.

Hòa âm thanh nhã quanh quẩn trong đại sảnh, các tinh anh tây trang giày da thôi bôi hoán trản*, nhóm nữ sĩ châu quang bảo khí lúm đồng tiền như hoa.

(*)Thôi bôi hoán trản: kính rượu lẫn nhau

Ôn Noãn mặc một bộ lễ phục màu trắc nửa tay áo đi theo phía sau cha mẹ cùng mọi người hàn huyên, đến lúc nụ cười của cô sắp không duy trì được nữa thì hòa âm bông dưng dừng lại, ánh đèn xung quanh đều tắt, một chùm sáng chiếu về phía cầu thang lầu hai.

Hạ Tử Ngang cùng Hạ lão gia tử từ lầu hai chậm rãi đi xuống, hắn sửa sang lại đầu tóc. Gương mặt vốn dĩ bị che lấp thì nay bại lộ trước mặt mọi người, so với nữ nhân còn tinh xảo xinh đẹp hơn, ánh đèn chiếu xuống thì càng thêm rực rỡ lóa mắt, bỏ đi lớp hóa trang thường ngày, khoác lên mình bộ lễ phục màu đe, tuy dáng người Hạ Tử Ngang không cao nhưng tỉ lệ dáng người hắn rất tốt, lễ phục được cắt may tỉ mỉ mặc trên người hắn thực sự có khia chất cao quý của vương tử.

"Cảm tạ các vị đến tham gia yến hội, nghĩ đến thì tất cả mọi người đều biết, lão nhân được ông trời chiếu cố, tìm được tôn tử thất lạc nhiều năm." Hạ lão gia tử vui vẻ ra mặt, vẻ mặt tự hào giới thiệu Hạ Tử Ngang: "Đây là cháu trai bảo bối của ta, sau này mong các vị chiếu cố nhiều hơn."

Ánh mắt Hạ Tử Ngang nhìn về nơi xa, liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Noãn trong đám người. Hôm nay cô cố ý trang điểm, tiểu lễ phục màu trắng tươi mát đáng yêu, mái tóc dài buông sau đầu, vương miện nhỏ xinh tinh xảo sáng lấp lánh, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, vốn dĩ đã đẹp nay cô càng giống một nàng công chúa diễm lệ"

"Nhân dịp yến hội lần này, lão nhân ta còn muốn tuyên bố một chuyện." Hạ lão gia tử nhìn thoáng qua Hạ Tử Ngang bên cạnh, thấy hắn đang nhìn chằm chằm nơi nào đó dưới đài cười ngây ngô liền nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy được Ôn gia tiểu cô nương đang cười khanh khách nhìn sang bên này.

Ai... Rõ ràng là một đứa bé thông minh, sao lại có thể cứ nhìn thấy bạn gái là lại ngẩn người như vậy. Hạ lão gia tử thở dài trong lòng, tiếp tục nói: "Chuyện này chính là muốn nói cho các khuê nữ biết không cần nhớ thương đứa trẻ nhà ta, Hạ Tử Ngang đã có vị hôn thê, đó chinh là con gái Ôn gia, Ôn Noãn."

"Ôn gia? Là Ôn gia thành phố B sao?"

"Quả nhiên là cô ấy, ta đã sớm nghĩ đến."

"Không nghĩ tới Ôn gia xuống tay nhanh như vậy, sớm biết vậy ta đã không do dự. đáng tiếc a!"

"Ngươi đang nằm mơ à, có biết vì sao Hạ gia lại dính hôn cùng Ôn gia không? Đó là vì Ôn Noãn người ta trong lúc tôn thiếu gia vẫn còn một nghèo hai trắng tay liền ở bên cạnh làm bạn, chiếu cố hắn, cứ như vậy mà sinh ra cảm tình cũng không có gì kì lạ." Nếu cô gái bên cạnh ta mặc kệ ta bần hay giàu có vẫn luôn muốn ở bên ta thì ta cũng sẽ cảm động chết!"

"Vị hôn thê? Sao ta lại không biết!"

"Người ta đính hôn thì báo với ngươi làm gì."

"Vô nghĩa, ta là mẹ của Ôn Noãn."

Ôn gia cha mẹ lúc này có chút mộng bức, bọn họ khi nào thì trở thành thông gia với Hạ gia, đã bảo là trưng cầu ý kiến bọn nhỏ mà, rõ ràng khuê nử của bọn họ còn không có cái ý tứ kia...

Ôn Noãn lúc này cũng có chút mộng bức, cô thành vị hôn thê của Hạ Tử Ngang khi nào hay là lúc trước có lần cô mơ mơ hồ hồ đáp ứng lời cầu hôn của hắn? Không có nha... Hạ Tử Ngang hướng nội như vậy sao có thể chủ động cầu hôn. Chảng lẽ là cô chủ động cầu hôn, cô không mất trí nha...

"Hạ Tử Ngang, đi dẫn vị hôn thê của con đến cho mọi người được diện kiến miễn cho về sau bị người khác đoạt đi." Hạ lão gia ý bảo Hạ Tử Ngang đưa Ôn Noãn lên đài tuyên thệ chủ quyền.

Hạ Tử Ngang khẩn trương nắm nắm tay, trong lòng lấy dũng khí một lúc rồi bước nhanh xuống đài.

Mọi người dưới đài tự động nhường cho Hạ Tử Ngang một đường nhỏ dẫn thẳng đến chỗ Ôn Noãn. Từ xa, thiếu niên thiếu nữ đối mặt nhau, Hạ Tử Ngang đứng ở đầu này thật lâu cũng không dám bước lên nửa bước chân.

Nếu Noãn Noãn tức giận thì làm sao bây giờ... Hạ Tử Ngang khẽ cắn môi dưới, nhìn nhìn Ôn Noãn không có vẻ mặt gì mà thấp thỏm nghĩ. Mình có phải đã quá xúc động.... Nhưng mà nếu không như vậy thì hắn thật sự sợ trong tương lai sẽ có người cướp Ôn Noãn đi.

Bàn tay đang nắm chặt bắt đầu đổ mồ hôi, nghị luận xung quanh càng làm Hạ Tử Ngang hoảng hốt. Đột nhiên, Ôn Noãn ở bên kia động động, bước một bước về phía trước. Một bước này chính là đã làm tăng dũng khí đánh liều một bước của Hạ tử Ngang, trái tim đập thình thịch, mãn tâm mãn nhãn đều là động tác và vẻ mặt chủ động của Ôn Noãn.

"Noãn Noãn!" Lúc Ôn Noãn bước lên bước thứ hai, Hạ Tử Ngang cất bước, chủ động rút ngắn khoảng cách, chạy vội tới trước mặt Ôn Noãn::"Noãn Noãn..."

"Hạ Tử Ngang, cậu thực sự đã dọa tớ sợ rồi đấy." Ôn Noãn cười khẽ nhìn thần sắc khẩn trương của thiếu niên trước mặt nói.

"Xin lỗi..." Hạ Tử Ngang nhỏ giọng xin lỗi.

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cậu nói xin lỗi thì còn có ích sao?" Ôn Noãn nhướng mày.

"Noãn... Noãn Noãn, không phải cậu đã nói mặc kệ tớ làm chuyện gì thì cậu vẫn sẽ không chán ghét tớ, vĩnh viễn đều ở bên cạnh tớ sao." Hạ Tử Ngang vội vàng cầm tay Ôn Noãn.

"A, đúng rồi!" Ôn Noãn khao trương vỗ trán: "Không nghĩ tới tớ lại tự bê cục đá đập chân mình, ai.. xem ra phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn rồi."

Hạ Tử Ngang ngẩn người, ngay sau đó mừng như điên ôm lấy người Ôn Noãn: "Noãn Noãn, anh yêu em!"

"Ai, Hạ Tử Ngang dúng là một tâm cơ boy nha." Ôn Noãn cười ôm Hạ Tử Ngang: "Em cũng yêu anh."

- -----

"Noãn Noãn, em không được trốn học nữa." Hai tay thiếu niên bắt lấy mắt cá chân của thiếu nữa, hắn căng mặt cố làm ra vẻ nghiêm túc, thanh âm lại ôn ôn nhu nhu giống như không thể nào mà lớn tiếng được với nữ nhân đối diện.

"Hạ Tử Ngang, anh thay đối, nói tốt là tương thân tương ái cả đời đâu." Ôn Noãn ngồi ở đầu tường, đón ánh nắng hè chói chang nhìn Hạ Tử Ngang bên dưới ủy khuất oán trách."

Sau khi sinh hoạt được cải thiện, Hạ Tử Ngang được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, ngắn ngủi nửa năm, hắn đã cao hơn Noãn Noãn nửa cái đầu, sức lực trên tay cũng mạnh lên không ít.

"Noãn Noãn..." Hạ Tử Ngang bất đắc dĩ nói: "Nếu em không lỗ lực học tập thì thật sự sẽ không đỗ được đại học." Hắn đã cố ý làm cho điểm thấp đi để có thể cùng Ôn Noãn cùng học một đại học nhưng mà Ôn Noãn luôn trốn học, từ trước đén nay kết quả vẫn là xếp thứ hai từ dưới lên như vậy muốn vào đại học cũng rất khó khăn, nếu không vào đại học, bên gia gia ông ấy cũng không đồng ý...

"Đây là lần cuối cùng được không, về sau em nhất định sẽ chăm chỉ học tập." Ôn Noãn trịnh trọng lạ thường thề.

Kì thi đại học tới gần, viễ học trong trường ngày càng nặng nề. Trước kia mỗi tuần sẽ có hau ngày để thả lỏng nhưng trước khi thi đại học một tháng trường học dứt khoát hủy bỏ kỳ nghỉ đổi thành cả tháng phải đi học. Vốn dĩ sau khi thời tiết ấm lên chính là thời kì các loại tổ chức cosplay diễn ra, cố tình trường học lại không cho nghỉ cuối tuần, Ôn Noãn nhìn nhìn mọi người liên tiếp đăng ảnh lên mà thèm nhỏ dãi.

"Lần trước em cũng nói như vậy..." Hạ Tử Ngang kiên định nắm thật chặt cổ chân Ôn Naoxn: "Noãn Noãn, em không muốn cùng anh vào đại học sao?" Vẻ mặt hắn có chút ảm đạm hỏi.

"Đương nhiên là muốn." Ôn Noãn quyết đoán trả lời: "Anh yên tâm, đâu óc em rất thông minh, đến lúc anh thi đậu thì em cũng nhất định sẽ thi đậu." Thoạt nhìn cô giống học tra không có nghĩa cô là học tra, đã sớm nắm rõ kiến thức cấp ba trong lòng bàn tay, Ôn Noãn nghe thầy giáo giảng bài thật sự không có một chút hứng thú.

"Anh biết Noãn Noãn Noãn rất thông minh, nhưng thông minh mà không học tập thì cũng uổng phí, Noãn Noãn, đừng đi nữa, chờ sau khi thi đại học xong anh bồi em chơi được không? Em muốn anh giả thành ai anh cũng không có nửa câu oán hận." Hạ Tử Nang hứa hẹn nói.

"Phốc.. Đây chính là anh nói đấy." Ôn Noãn thấy âm mưu đã thực hiện được liền cười rộ lên, cô thu hồi chân, đắc ý nhìn người phía dưới: "Đến lúc đó em muốn anh cos ai liền cos ai, không được đổi ý!"

"...Anh đã biết." Hạ Tử Ngang hữu khí vô lực gật gật đầu.

Ôn Noãn rất thông minh, nhưng cô thông minh cùng suy nghĩ trong lòng Hạ Tử Ngang không giống nhau. Hạ Tử Ngang cho rằng Ôn Noãn sinh ra đã thông minh nhưng không phải, cô thông minh là kết quả của việc cô nỗ lực khắc khổ, tri thức trong đầu cô chính là trong thế giới hiện thực cô đã từng học qua.

Trong nháy mắt, mỗi năm một lần kỳ thi đại học đã đến, Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang may mắn được phân tới trường của mình để thi, hoàn cảnh quen thuộc, có lợi cho việc giảm bớt cảm xúc khẩn trương.

Hạ Tử Ngang cuối cùng đã lựa chọn lời tin tưởng lời Ôn Noãn nói, lúc làm bài cũng không cố tình làm sai, nguyện vọng một cũng là trường đại học mình muốn. Hắn tin tưởng thực lực Ôn Noãn, lúc trước khi hắn bổ túc cho cô cô đã bộc lộ thiên phú kinh người, hắn tin tưởng Ôn Noãn có thể cùng hắn vào chung một đại học.

...

"Cuối cùng đã thi xong!" Thuận lợi hoàn thành bài thi,Ôn Noãn cao hứng hoan hô.

"Noãn Noãn, em làm thế nào?" Sau khi thi xong, Hạ Tử Ngang liền vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Ôn Noãn, tuy rằng tin tưởng Ôn Noãn nhưng hắn vẫn rất khẩn trương.

"Yên tâm đi!" Ôn Noãn giơp ngón tay cái lên, tự tin nhe răng cười nói.

Hạ Tử Ngan nhẹ nhàng thở ra, cười rộ lên.

Ôn Noãn nhìn nhìn đồng học xung quanh cũng là vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng cười xấu xa: "Hạ Tử Ngang, lại đây." Cô ngoắc ngoăc ngón tay.

"Làm sao vậy?"

"Rốt cuộc được giải phóng, chúng ta chúc mừng một cút nha." Ôn Noãn cười nói.

Chúc mừng? Hạ Tử Ngang nghĩ nghĩ liền gật đầu: " Được, anh mời em ăn cơm."

"Không cần không cần, anh luôn mời em như vậy sẽ rất ngượng ngùng, lần này đến lượt em." Hạ Tử Ngang người này thật sự thông minh, từ lúc hắn bắt đầu dư dả hắn liền làm cô không phải tiêu một đồng nào, hắn giống như vẫn còn nhớ rõ ngay từ đâu cô vì hắn mà bỏ ra hơn một nghìn vạn nhưng vì tình cảm nên không tiện trả trực tiếp nên hắn mới thông qua các loại cách khác nhau mà bồi thường cho cô.

"Không sao, anh-"

"Hạ Tử Ngang, nếu anh mà từ chối thì em sẽ tức giận." Ôn Noãn không cao hứng bĩu môi.

"Được rồi." Hạ Tử Ngang thỏa hiệp nói: "Vậy Noãn Noãn mời đi."

"Được." Noãn Noãn liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Tử Ngang, nhân lúc hắn ngây người liền dùng sức hôn lên.

"A A A---" Bọn học sinh chung quanh đã sớm chú ý tới hai ngời ám muội này liền bắt đầu ồn ào.

Hạ Tử Ngang không nghĩ tới Ôn NOãn sẽ ở trước mặt mọi người mà đột nhiên tập kích, đáp lại thì quá thẹn thùng mà đẩy ra thì lại luyến tiếc, rơi vào đường cùng hắn đành phải đầy mặt đỏ bừng nhắm mắt lại, tùy ý Ôn Noãn làm gì thì làm.

"Được rồi, Hạ Tử Ngang, anh mời em ăn cơm đi." Ôn Noãn chậm rãi rời môi Hạ Tử Ngang, cười khẽ nhìn hắn đỏ mặt.

"A?" Nghe Ôn noãn nói, Hạ Tử Ngang sửng sốt: "Không.. không phải em muốn mời anh sao?"

"Em mời xong rồi nha." Ôn Noãn buông Hạ tử Ngang, vô tội nhún vai.

"Lúc nào...?" Hạ Tử Ngang đột nhiên che miệng lại, gương mặt vừa bớt đỏ lại hồng rực lên.

"Em mời anh hôn môi nha."

- ----------------------------

Spoil:

Ôn Noãn ngồi xổm trên mặt đất: Ta mệt mỏi, không muốn đi.

Không Trầm: lên

Ôn Noãn bĩu môi: Không dậy nổi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!

Không Trầm: Phía trước là thành trấn.

Ngón tay Ôn Noãn quấn tóc: Một bước ta cũng đi không nổi nữa, chi bằng ngươi dìu ta đi ~

Không Trầm:...

Ôn Noãn câu môi cười: Ngươi ôm ta cũng được nha, ta sẽ không để ý ~

Không Trầm nhẹ nhàng liếc Ôn Noãn, hai ngón tay nắm sau cổ nàng nhẹ nhàng nhấc lên.

Ôn NOãn: Uy uy uy! Ta chỉ là không ngại ngươi ôm ta, không phải không ngại tư thế khác a!

- -------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.