Chương trước
Chương sau
Edit: luoicon27

Beta: Mì

Ngày đó biết Quý lão gia tử đứng bên người Quý Hải xong Quý mẫu liền có chút luống cuống, lưỡng lự một hồi bà gọi cho chồng ở Mỹ, được lệnh là bà tạm thời về nước Mỹ trước.

Quý phụ biết tính tình của Quý lão gia tử, hiện tại hắn đang ở trạng thái thích nữ hài tử Ôn Noãn kia, bọn họ có tranh thủ như thế nào cũng vô dụng, chi bằng hiện tại cứ án binh bất động, chờ lão gia tử yêu thích Ôn Noãn theo thời gian dần giảm bớt, đến lúc đó bọn họ lại tới giảng đạo lý, nói không chừng có thể làm cho lão già kia không còn bảo hộ bọn nhỏ nữa.

Quyết định tạm hoãn chủ ý, hai vợ chồng ở nước Mỹ nhịn hai tháng, cho đến khi công ty ở Mỹ sắp không chống đỡ nổi bọn họ mới về nước tìm lão gia tử trao đổi.

"Ba, sao người có thể để Quý Hải cùng Ôn Noãn ở bên nhau, cái gia thế kia của con bé sao có thể xứng cùng Quý gia chúng ta." Quý mẫu ngữ khí không tốt nói.

"Đúng rồi đó ba, cửa này mà không lo tốt, về sau khẳng định sẽ bị mọi người chê cười." Quý phụ cau mày không tán đồng nhìn Quý lão gia tử. Nguyên bản hắn cũng không định về nước cùng Quý mẫu, hắn cho rằng chỉ cần có lão bà cùng lão gia tử ra ngựa liền giải quyết tốt chuyện này, chính là không nghĩ tới mới có mấy ngày, trong nước đã gọi điện thoại tới, Quý lão gia tử cư nhiên bị xúi giục! Chuyện này sao được, hắn còn phải dựa vào liên hôn của Quý Hải để kéo dài thời gian hợp tác cùng đồng bọn có thực lực nữa!

"Có cái gì buồn cười? Năm đó ba ngươi so với nhà nha đầu đó còn nghèo hơn, ngươi có phải hay không cảm thấy đoạn thời gian còn trẻ của ta khi đó cũng làm ngươi cảm thấy mất mặt?" Quý lão gia tử nhàn nhã liếc nhi tử cùng con dâu ở phía đối diện một cái.

" Ba, chúng ta không có ý này!" Quý phụ vội vàng giải thích.

"Vậy không cần nhiều lời, Quý gia chúng ta hiện tại còn không kém đến nỗi phải hy sinh hạnh phúc của hài tử để củng cố." Trong giọng nói của Quý lão gia tử mang theo nồng đậm cảnh cáo: "Chuyện của Quý Hải cùng Ôn Noãn các ngươi không cần nhúng tay vào, chuyện của tiểu hài tử để cho bọn họ quyết định, tương lai là phúc hay hoạ cũng chính bọn họ tự mình gánh vác." Lại nói, bọn họ cũng không nhất định có thể kiên trì đến cùng, tiểu hài tử yêu đương có thể kéo dài bao nhiêu thời gian.

"Nhưng mà--"Quý mẫu há miệng thở dốc còn muốn nói thêm cái gì.

"Được rồi!" Quý lão gia tử không kiên nhẫn lên tiếng: "Chuyện của Quý Hải không cần các ngươi nhọc lòng, không có chuyện gì thì về nước Mỹ của các ngươi đi thôi." Quý lão gia tử đối với nhi tử cùng con dâu này có chút bất mãn, ngày thường không thấy quan tâm ở nhà, đến khi liên luỵ đến tiền tài lợi ích mới vội vã hốt hoảng trở về, nếu không phải Quý Hải còn nhỏ, hắn đã sớm đem sản nghiệp Quý gia giao cho tôn tử, làm gì có chuyện cho nhi tử bất hiếu này làm đương gia!

Quý phụ nhìn ra Quý lão gia tử không kiên nhẫn, hắn kéo kéo cánh tay Quý mẫu, ý bảo bà không cần nói nữa.

"Được rồi, chuyện của Quý Hải chúng ta cũng không kiên trì, chuyện về nước Mỹ cũng không vội, mấy ngày này chúng ta liền ở đây bồi ngài đi."

Quý lão gia tử vẫy vẫy tay, trầm mặc không nói.

"Chúng ta đây liền đi trước, ba, ngươi chú ý nghỉ ngơi." Quý phụ dắt Quý mẫu xụ mặt sắc mặt khó coi rời đi trà thất.

"Vừa rồi ngươi ngăn cản ta làm gì!" Quý mẫu ném tay Quý phụ ra: "Nếu cái nha đầu nghèo kia thực sự cùng Quý Hải ở bên nhau, vậy công ty ở nước ngoài của chúng ta phải làm sao bây giờ! Chúng ta nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc cùng vợ chồng Smith bàn bạc xong, nếu chuyện của nữ nhi bọn họ cùng Quý Hải mà không thành, chúng ta làm thế nào để bọn họ viện trợ cho chúng ta!"

Làm ăn buôn bán vốn là gian nan, hơn nữa ở dị quốc tha hương như vậy lại khó càng thêm khó. Công ty ở nước ngoài của hai vợ chồng Quý gia đang lâm vào khủng hoảng kinh tế vô cùng nghiêm trọng, bởi vì nguy cơ này do sai lầm của bọn họ tạo thành, cho nên bọn họ cũng không dám đề cập đến chuyện này với lão gia tử.

Vốn dĩ trông cậy vào Quý Hải làm lợi thế kéo tới viện trợ tài chính, không nghĩ tới giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim Ôn Noãn.

"Ngươi có phải hay không mắt mù, rõ ràng lúc nãy lão gia tử không cao hứng còn nói!" Quý phụ tức giận trừng Quý mẫu. Tuy rằng Quý gia tuyên bố với bên ngoài là đương gia hắn làm chủ, nhưng người bên trong đều biết, chức gia chủ này của hắn chỉ là để treo, mọi chuyện chủ yếu vẫn là lão gia tử quyết định. Hắn là tổng giám đốc tập đoàn Quý Thức, nói thật ra chính là làm công cho lão gia tử, quyền to vẫn bị lão gia tử nắm chặt chẽ trong tay. Mấy năm trước thật vất vả mới thuyết phục được lão gia tử phân chia cho mấy gian công ty lớn để hắn chủ quản, nếu ở thời điểm này mà bị lão gia tử phát giác ra công ty xảy ra vấn đề, kia tổng tài hắn cũng đừng hòng làm được!

"Vậy làm sao bây giờ?" Quý mẫu sốt ruột hỏi.

Quý phụ tự hỏi một hồi rồi nói: "Tiểu hài tử tính tình quật cường là bởi vì cái gì cũng không hiểu, người lớn sẽ không như vậy."

"Ý của ngươi là?"

"Chúng ta đi tìm cha mẹ của nữ nhân kia nói chuyện."

.........

Ôn Noãn hoài nghi lúc trước Quý Hải dốt đặc tiếng Anh là giả, bằng không vì cái gì hắn đột nhiên tiến bộ nhanh như vậy? Đầu tháng bởi vì thương thế của hắn cho nên không thể học bổ túc, đến giữa tháng thứ hai thương thế của hắn tốt lên mới bắt đầu học theo hình thức bình thường, đến bây giờ mới không đến một tháng, trình độ tiếng Anh của hắn đã tiến bộ vượt bậc, cái này không khoa học!

A đúng rồi... Hắn chính là nam chủ, nơi nào cần nói đến khoa học.

Tính toán khả năng mỗi đề, cuối cùng điểm cao nhất viết ở cuối đầu đề. Bài thi tiếng Anh điểm cao nhất là 150, Ôn Noãn chế định mục tiêu cho Quý Hải là hơn 90 điểm sẽ đạt tiêu chuẩn, rốt cuộc lúc trước điểm tiếng Anh của hắn luôn là 0 điểm, kết quả cuối cùng lại đạt được ngoài dự kiến của cô, hắn hơn mục tiêu gần hai mươi điểm.

"Nếu không phải ta luôn ở bên cạnh nhìn ngươi, ta đều phải hoài nghi ngươi gian lận." Ôn Noãn tán thưởng nhìn Quý Hải bởi vì nhàm chán mà ghé lên trên bàn nghịch bút bi.

"Hừ, chuyện nhỏ như vậy không làm khó được ta." Quý Hải hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn đã lén lút thuê giáo viên về dạy học cho hắn, lúc Ôn Noãn còn ở trường học, hắn cũng ở phòng bệnh học, bao gồm tháng thứ nhất dưỡng thương, thương thế của hắn còn chưa có tốt, căn bản là không thể nhúc nhích, hắn chỉ có thể nằm trên giường dùng đôi mắt cùng lỗ tai nghe giáo viên đứng đầu giường giảng bài. Chẳng qua những nỗ lực đó Quý Hải cũng chưa nói cho Ôn Noãn biết, cũng hạ mệnh lệnh không cho ai nhắc tới.

Ôn Noãn cười gật đầu: "Hôm nay liền đến đây thôi, ta cũng nên về nhà." Cô nhìn nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đèn nê-ông đã điểm xuyết thành phố này.

"Ngươi..." Quý Hải đột nhiên mở miệng.

"Hử? Làm sao vậy?" Ôn Noãn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Quý Hải, trên tay thu dọn cặp sách một khắc cũng không ngừng.

Quý Hải nhấp nhấp miệng, quay đầu nhìn cửa sổ, không được tự nhiên mở miệng: "Ngươi... Có phải hay không ngươi quên cái gì?"

"Cái gì?" Ôn Noãn một bộ "ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu" biểu tình mê mang.

"Không có gì, ngươi đi đi!" Quý Hải đen mặt nằm ngã xuống giường, cánh tay lấy chăn chùm qua đỉnh đầu.

Ôn Noãn buông quyển sách trên tay ra, cười đến gần mép giường Quý Hải: "Tức giận sao?"

"Không có." Thanh âm rầu rĩ của Quý Hải từ trong chăn truyền ra.

"Vừa rồi ta nói giỡn, ta không có quên." Ôn Noãn cong lưng lấy lòng mà kéo kéo chân Quý Hải: "Hôm nay ngươi hoàn thành mục tiêu cho nên khen thưởng."

"Ta không hiếm lạ." Quý Hải giận dỗi nói.

"Hả ~ không hiếm lạ a." Ôn Noãn kéo dài âm điệu: "Được thôi, ta đây liền về nhà." Ôn Noãn thẳng eo xoay người rời giường đi.

Bên ngoài chăn truyền đến tiếng bước chân, Quý Hải mặt đen như đáy nồi, hắn đột nhiên hất chăn lên: "Đứng lại!"

"Hả?" Ôn Noãn nhướng mày.

"Lại đây." Quý Hải hướng Ôn Noãn vẫy tay. Cái nữ nhân đáng chết này, hắn nói không hiếm lạ cư nhiên thật sự tính toán rời đi, tư thế cường hôn hắn lúc trước đâu!

Ôn Noãn nghe lời đi đến mép giường ngồi xuống, cô đem tay đặt vào trong lòng bàn tay Quý Hải: "Làm sao vậy? Ngươi có chuyện gì sao?"

"Ngươi nói đi!" Quý Hải xiết chặt tay Ôn Noãn.

"Không phải ngươi nói không hiếm lạ sao?" Ôn Noãn cười khẽ nói.

"Ta.. Hiện tại ta thay đổi chủ ý không được sao!" Quý Hải mặt đỏ lên nói.

"Được." Ôn Noãn ôm cổ Quý Hải chậm rãi tới gần: "Quý Hải nói gì đều được." Môi cùng môi nhẹ nhàng đụng chạm, đơn thuần mà tốt đẹp.

-------------------

Từ bệnh viện về đến nhà, Ôn Noãn vừa vào cửa liền nhìn thấy hai đôi giày xa lạ, một đôi là giày da đen nhánh bóng loáng, một đôi là giày cao gót thoạt nhìn rất cao nạm đá màu trắng.

"Ba mẹ, ta đã về nhà, trong nhà có phải hay không có khách?" Ôn Noãn cầm theo cặp sách vào phòng khách.

Trong phòng khách nhỏ ấm áp là một mảng đông lạnh, vợ chồng Quý gia một thân trang phục cao cấp hoa lệ cùng vợ chồng Ôn gia một thân hưu nhàn mặc đồ ở nhà ngồi đối diện nhau, khi Ôn Noãn vào phòng khách đều đem tầm mắt dừng trên người cô.

"Ngươi chính là Ôn Noãn đi, thật là một hài tử xinh đẹp." Đầu tiên là Quý phụ lên tiếng thăm hỏi.

"Cảm ơn." Ôn Noãn lễ phép cúi chào: "Hai vị đó là cha mẹ trong truyền thuyết của Quý Hải đi. Thật là trăm năm khó gặp." Cô câu môi cười cười, biểu tình giễu cợt hiếm thấy xuất hiện trên mặt cô.

"Hừ, không hổ là con nhà bình dân." Quý mẫu không nhịn được mà nói một câu.

"A, nguyên lai đây là kẻ có tiền." Ôn mụ mụ khoé miệng nhếch lên, lộ ra cười lạnh cùng Ôn Noãn không sai biệt bao nhiêu.

"Ngươi --" Quý mẫu bị ánh mắt khinh thường của Ôn mụ mụ kích thích, bà ngồi thẳng thân mình vừa định ra tiếng phản bác đã bị Ôn ba ba đánh gãy.

"Nếu không có chuyện gì khác, hai vị mời về đi." Ôn ba ba hạ lệnh trục khách: "Chúng ta sẽ không can thiệp chuyện của con cái, việc các ngươi nói chúng ta không làm được."

Quý phụ cũng trầm giọng xuống: "Hai vị cần rõ ràng, thực lực trong nước của Quý gia sẽ tạo thành hậu quả gì cho các ngươi."

"Các ngươi vận dụng lực lượng Quý gia có phải hay không nên hỏi một chút ý kiến của Quý gia gia?" Ôn Noãn cười cầm điện thoại trên giá, bấm một dãy số.

Vợ chồng Quý gia đột nhiên có dự cảm không tốt, quả nhiên, sau khi điện thoại kết nối, Ôn Noãn lộ ra một cái tươi cười không có hảo ý.

"Quý gia gia, nhi tử cùng con dâu ngài tới nhà ta làm khách, không biết đây có phải là mưu kế của ngài?" May mà ngày đó rời đi viện điều dưỡng cô cơ trí muốn có số điện thoại của viện điều dưỡng, chính là dùng trong trường hợp này.

"Đưa điện thoại cho hắn!" Thanh âm Quý lão gia tử nổi giận đùng đùng từ trong điện thoại truyền đến.

Ôn Noãn cười tủm tỉm đưa ống nghe trong tay đến trước mặt Quý phụ: "Quý gia gia bảo ngươi tiếp điện thoại."

Trước mặt người ngoài bị lão gia tử răn dạy một trận, Quý gia vợ chồng không nhịn được mặt xám xịt rời đi. Ôn Noãn dưới biểu tình nghiêm túc của cha mẹ quyết đoán thừa nhận sai lầm, hơn nữa tuyệt đối cam đoan yêu đương sẽ không tạo ảnh hưởng không tốt gì, vị trí đệ nhất kia cô vẫn sẽ giữ vững đến tốt nghiệp.

Ôn ba Ôn mẹ vốn dĩ là một người hiểu biết, hơn nữa nữ nhi quá mức hiền thục hiểu chuyện, đột nhiên làm ra loại hành động phản nghịch như vậy làm Ôn ba Ôn mẹ đột nhiên có loại cảm xúc vui sướng quỷ dị, hài tử nhà bọn họ rốt cuộc cũng giống một hài tử mười sáu tuổi chân chính.

Ôn Noãn tuyệt đối không phải loại người chịu uỷ khuất nén giận, ngày hôm sau lúc học bổ túc cho Quý Hải cô liền đem chuyện Quý phụ Quý mẫu tìm được nhà cô nói ra.

"Bọn họ tìm được nhà ngươi." Quý Hải kinh ngạc há miệng thở dốc.

"Ừ, còn dùng ảnh hưởng của Quý gia trong nước uy hiếp cha mẹ ta." Ôn Noãn nói.

"Hừ, bọn họ ở trong nước tính cái rắm." Quý Hải khinh thường hừ lạnh: "Ngươi không cần sợ hãi, chuyện này ta sẽ giải quyết."

"Ngươi tính toán giải quyết thế nào?" Ôn Noãn tò mò hỏi.

Quý Hải kéo kéo khoé miệng: "Thám tử tư giúp ta tra được một ít đồ vật." Mà đồ vật tra được này, một lúc nữa sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của gia gia.

.......

"Các ngươi thật giỏi a, công ty mau bị các ngươi kinh doanh biến thành chỉ còn cái vỏ rỗng!" Quý lão gia tử nổi giận đùng đùng ném tập hồ sơ vào người Quý phụ.

Quý phụ luống cuống đem tập hồ sơ trên người mở ra, bên trong ghi rõ ràng rành trạng huống công ty ở Mỹ, không có một chút dấu diếm. Đây là ai làm a! Quý phụ trong lòng khiếp sợ, hắn đã tốn hết tâm tư giấu kín tin tức, chính là sợ lão gia tử biết hắn đem tài nguyên công ty bán hết, không nghĩ tới vẫn để lộ tiếng gió.

"Loại sai lầm này ngươi cũng có thể phạm, ngươi còn có thể làm gì!" Quý lão gia tử lớn tiếng quát lớn.

"Xin lỗi ba, ta đã suy nghĩ biện pháp cứu chữa." Quý phụ vội vàng nói.

"Biện pháp của ngươi chính là hy sinh hạnh phúc của Quý Hải phải không!" Nói đến đây, Quý lão gia tử càng tức giận.

"Ba, tiểu nữ hài nhà Smith thực không tồi, cùng Quý Hải rất xứng đôi." Quý phụ vội vàng giải thích.

"Ngươi có biết hay không người Quý Hải thích chính là ai!" Quý lão gia tử nghiến răng nghiến lợi: "Ta thực hoài nghi Quý Hải có phải thân sinh nhi tử của ngươi, ngươi đã từng đứng trên vị trí phụ thân mà vì hắn suy xét qua sao!"

"Ba, cùng Smith liên hôn đối với Quý Hải sau này chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu!" Smith gia nghiệp lớn, đối với Quý Thức rất có trợ giúp.

Quý lão gia tử hít sâu vài lần, miễn cưỡng bình phục cảm xúc kích động của mình. Hắn trước nay chưa từng giáo huấn cho con cái tư tưởng kỳ quái gì, vì sao sau khi thành niên hắn lại biến thành người như vậy, Quý lão gia tử đau lòng nhíu mày.

"Ba, công ty của ta---"

"Không cần nói nữa." Quý lão gia tử vẫy vẫy tay: "Ta sẽ cho ngươi một số tiền bổ khuyết chỗ thiếu hụt của công ty, ngươi không cần lại đánh chủ ý lên người Quý Hải."

"Thật sự!?" Quý phụ vẻ mặt kinh hỉ. Nếu lão gia tử bỏ tiền, hắn liền không cần Quý Hải.

"Đây là lần cuối cùng, về sau đừng hy vọng từ nơi này của ta lấy tiền!" Quý lão gia tử tuyệt bút vung lên ký xuống một tờ chi phiếu ném qua.

"Ta biết, ta biết, ba, cám ơn ngươi!" Quý phụ vội vàng nhặt chi phiếu lên vui mừng nói.

—————

Đọc xong cái chương này, ta chỉ muốn phun vào mặt đôi vợ chồng kia hai chữ "cặn bã" ˋ︿ˊ

(Mấy phút phản ứng quá khích của Lười ╮(╯▽╰)╭)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.