Mày nhíu một chút, nhưng không nói gì cả. Cô cúi đầu tiếp tục muốn bóc vỏ kẹo sữa dâu ra. 
Kết quả, một bàn tay duỗi tới, trực tiếp cướp cái kẹo đó đi. 
Trơ mắt nhìn hắn bóc vỏ, cho vào miệng ăn. Cô hơi hé miệng, con ngươi ngập nước: “Đó là kẹo của tôi.” Giọng nói rất nhẹ, giống như lông chim làm trái tim ngứa ngáy. 
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái. Bàn tay đút vào túi quần, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá. Khẩu khí lười nhác thu liễm một chút lệ khí: “Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm.” 
Hương vị dâu tây và sữa bò tràn ngập trong khoang miệng. 
Hắn, chán ghét ăn kẹo. 
Vừa mới chính là nhìn người con gái này, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu bóc vỏ kẹo. 
Cũng không biết mình suy nghĩ gì, trực tiếp cướp lấy ăn. Hắn biết, mình như vậy rất giống một tên lưu manh. 
Nhưng vẫn làm. 
Vì sao? 
Không có nguyên nhân. 
Chỉ muốn làm vậy thôi. 
Hai người đối diện, lại không nói gì. 
Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi: “Khương ca, đi thôi.” 
Người nọ đút tay vào túi quần, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo: “Khó ăn.” 
Nói xong, xoay người, rời đi. 
Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn nhìn chiếc cà vạt màu đen đang quấn trên cánh tay, đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn của mình. Nâng bước đi về phía trước. 
Cô thật sự sắp đến muộn. 
Khi đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất, không phải chỉ có một người lúc nãy. 
Còn có bảy tám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/172418/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.