Edit: hhhhhh 
Beta: Ngân Minn 
Nam Nhiễm vừa nói xong, lại một đợt lực lượng cường đại khác tỏa ra từ núi hoang kia. 
Lần này, mặt đất rung chuyển càng nghiêm trọng hơn. 
Lực lượng màu đen nồng đậm kia thì không ảnh hưởng gì tới Nam Nhiễm. 
Nhưng, với Tô Yên thì lại khác. 
Tô Yên kêu lên một tiếng, lại nôn ra máu. 
Nàng hiện tại là nhân loại, lại còn bị thương. 
Làm sao có thể chịu đựng nổi lực lượng cường đại như vậy? 
Nam Nhiễm đỡ cánh tay nàng. 
"Đi thôi, đi thôi, nam nhân của cô không chết được đâu." 
Nói xong, liền dìu Tô Yên rời đi. 
......... 
Trong một tòa thiên điện tại Thâm Uyên Ma Vực. 
Bên ngoài thời tiết trong lành sáng sủa, nắng nhẹ. 
Nam Nhiễm mặc một thân hồng y, duỗi eo, tìm một chiếc ghế kê dưới bóng cây ở cửa rồi ngồi xuống. 
Đã bốn ngày kể từ khi Quân Vực đăng cơ. 
Mà Tô Yên, cũng tại đây bế quan tu luyện trong phòng bốn ngày. 
Nam Nhiễm cúi thấp đầu, mơ màng sắp ngủ. 
Cho đến khi An Đồng mặc một thân hắc y đi tới. 
Khi thấy Nam Nhiễm ngồi ở cửa, khuôn mặt vô cảm của hắn liền giật giật, sau đó, cúi đầu thật sâu 
"Nam Nhiễm cô nương." 
Nam Nhiễm nâng mí mắt. 
Sau đó giơ trái cây trong tay lên 
"Cái này, thêm hai cân nữa." 
Vừa nói vừa cắn một miếng trái cây. 
An Đồng gật đầu 
"Được." 
Nói xong, do dự mở miệng 
"Không biết thương thế của Tô Yên cô nương..." 
Nam Nhiễm 
"Nhanh." 
Nam Nhiễm vừa mới nói xong, liền cảm nhận được một lực lượng từ trong phòng truyền ra. 
Nam Nhiễm liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1640059/chuong-2077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.