Edit: hhhhhh 
Beta: Ngân Minn 
Nam Nhiễm nhàm chán nằm ở dưới cây hoa đào. 
Sau một ngày không gặp,cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Yên đang chạy tới chỗ cô. 
Tô Yên đi tới dưới cây hoa đào. 
"Cô có ổn không?" 
Nam Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Yên 
"Ta ở đây đợi cô mười mấy canh giờ, cô nói xem ta có ổn không?" 
Vừa nói, Nam Nhiễm vừa giơ một cánh tay lên. 
Tô Yên kéo cô dậy. 
Lên tiếng 
"Thực xin lỗi, ta quên mất cô." 
Nam Nhiễm sững người, đánh giá Tô Yên một lượt từ trên xuống dưới. 
"Gặp nam nhân của cô rồi?" 
Tô Yên gật đầu 
"Ừ." 
Nàng mới vừa nói một tiếng, Nam Nhiễm đã ghé sát vào Tô Yên. 
"Chỉ vì một nam nhân mà cô nỡ lòng vứt ân nhân cứu mạng ở nơi hoang vắng này?" 
Tô Yên giải thích 
"Ta không cố ý làm như thế." 
Nói xong, lại thấy trên người Nam Nhiễm có vài vết thương, mà Nam Minh cũng không thấy đâu. 
Nam Nhiễm chậm rãi lên tiếng 
"Hắn chạy mất rồi." 
Nói xong, Nam Nhiễm quơ quơ mắt cá chân phải. 
Có một sợi xích sắt được buộc ở đó, cô không có cách nào đuổi theo. 
Vì sợi xích sắt này, một khi rời khỏi địa lao thì cô không thể rời xa Tô Yên quá 3 km. 
Hai người đang nói chuyện. 
Bỗng Nam Nhiễm cảm nhận được một luồng khí tăm tối đánh úp lại. 
Cô nhìn về phía sau Tô Yên. 
Mắt giật giật, ồ, hóa ra là hắn. 
Tuy rằng lúc trước đã từng gặp một lần, nhưng đó chỉ là phân thân của hắn trong tiểu thế giới. 
Nam Nhiễm vẫn chưa từng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1640053/chuong-2071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.