Edit & Beta: Ngân Minn
Tô Yên nói xong, vẻ không cam lòng trên mặt Tần Huyên Nhu hoàn toàn biến mất, khôi phục bộ dáng bình thường.
Giống như lúc cô ta nói không cam lòng, đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Tô Yên nhét điện thoại vào trong túi.
"Cô đi con đường của cô, tôi đi con đường của tôi. Cô không phải người xấu. Nhưng đừng dùng những thủ đoạn xấu xa với tôi."
Tô Yên nói xong, dừng lại một chút.
Nhìn về phía Tần Huyên Nhu, nghiêm túc nói
"Bằng không, cô sẽ phải trả giá rất lớn."
Khó có khi Tô Yên cho người khác lời khuyên.
Vốn người ta nghe xong, sẽ cảm thấy lời khuyên của cô là khiêu khích họ.
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.
Tô Yên bẻ cổ tay áo, trước khi rời đi, cô nói
"Có một số việc, xác thật là không công bằng với cô."
Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên
"Chính là để cô gặp tôi."
Tần Huyên Nhu nghe xong, tức quá mà bật cười.
"Cô cho rằng trên mặt cô dính vàng sao?"
Cô ta bám vào lan can, túm vào, lại buông ra.
"Đường còn dài, chưa chắc ai mới là người cười cuối cùng đâu."
Tô Yên lắc đầu
"Chắc chắn rồi, người cười cuối cùng, là tôi!"
"Cô!"
Tần Huyên Nhu khó khăn lắm mới thu liễm được cảm xúc, bụp một cái lại phát ra.
Tô Yên đi khỏi sân thượng.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, hình như chị không hề chán ghét cô ta."
"Bình thường."
"Vậy Bạch Hoành Vũ thì sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639945/chuong-1963.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.