Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn
Bạch Hoành Vũ đau lòng ôm lấy Tần Huyên Nhu, nhẹ giọng dỗ dành
"Huyên Nhu là người con gái thiện lương nhất, tốt nhất anh từng gặp."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hiện lên một tia âm trầm.
Im lặng nửa ngày, Bạch Hoành Vũ lạnh lẽo nói
"Xin lỗi đi."
Tô Yên liếc mắt nhìn hắn ta.
Hai hàng lông mày nhíu lại, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Âm thanh bọn họ lải nhải lẩm bẩm không ngừng bên tai càng lúc càng thấy phiền.
Cô bỏ hai tay vào túi áo khoác nhỏ.
Quay đầu, đi ra ngoài.
Bạch Hoành Vũ bị thái độ này của Tô Yên khiêu khích, làm cho bạo phát.
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Nói xong, liền đứng lên giữ chặt cánh tay Tô Yên, đẩy cô va vào tường.
Cảm giác đau đớn làm Tô Yên càng thêm không kiên nhẫn
"Khi tôi còn đủ kiên nhẫn nói chuyện với cậu, cút xa một chút."
Cô hất tay Bạch Hoành Vũ.
Cô muốn rời khỏi đây.
Bạch Hoành Vũ chỗ nào chịu?
Nhất là sau khi cô nói xong lời đó, làm sao hắn có thể để cô đi dễ dàng như thế?
Hắn ta càng dùng sức, muốn kéo Tô Yên đi xin lỗi Tần Huyên Nhu.
Nhưng hắn kéo còn chưa được vài giây.
Trong lớp đã truyền đến một tiếng vang lớn.
Các học sinh cùng lớp đứng ở cửa xem đều thét chói tai
"A!"
Bị hình ảnh trước mắt làm cho choáng váng rồi.
Bạch Hoành Vũ ngã ở giữa phòng học.
Cái bàn bị đập nứt toác, tách rời nhau.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không kiên nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639914/chuong-1932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.