Edit: Thanh Hoa
Beta: Ngân Minn
Quân Vực tận mắt nhìn thấy hai đứa nhóc kia theo Tô Yên đi, ánh mắt càng thêm u ám.
Bắt lấy cánh tay Tô Yên, nắm thật chặt.
Tô Yên
"Sao vậy?"
Quân Vực gác đầu ở trên vai Tô Yên, thanh âm chậm rãi
"Tiểu Quai ~" . Đam Mỹ H Văn
"Làm sao vậy?"
"Em có phải nên đối xử với anh tốt hơn một chút không?"
Tô Yên
"Anh còn muốn em đối với anh tốt như thế nào?"
Quân Vực
"Đó là chuyện của Tiểu Quai."
Hắn một câu liền phủi sạch sẽ.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, còn một phút."
Tô Yên lên tiếng
"Được rồi."
Quân Vực lại nói tiếp một câu
"Hai cái sủng vật kia thời thời khắc khắc đều có thể đi theo Tiểu Quai, anh lại không thể."
Tự so sánh, Quân Vực lại lần nữa lâm vào cảm xúc ghen ghét mãnh liệt không thể tự kiềm chế.
Tô Yên lại thực bình tĩnh.
Tuổi thọ bọn họ đều quá dài, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Thời gian dài như vậy, thế này chỉ là một chốc một lát.
Trước khi đi, Tô Yên ôm lấy hắn, thực nghiêm túc nói
"Được rồi, lần sau gặp lại em sẽ tốt với anh hơn nữa."
Kỳ thật đối với Tô Yên mà nói, cô đã không còn giới hạn với Quân Vực nữa rồi.
Còn muốn đối xử với hắn tốt hơn, nên đối xử với hắn như thế nào??
Cái này Tô Yên vẫn chưa có nghĩ ra.
Nhưng thấy hắn giống như đố phu, kéo tay cô không chịu buông, vẫn nói vài lời an ủi.
Rốt cuộc, đồng chí Quân Vực cũng vừa lòng.
Trước khi Tô Yên ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639899/chuong-1917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.