Lục ở đây đang tự bổ não bằng dấm chua.
Còn Tô Yên đã đi ra khỏi Yêu Vương điện.
Lộ Khe đứng ở hành lang dài bên phải.
Thấy cô ra, hắn lên tiếng
"Xem ra cô nương có chuyện muốn nói với ta."
Nói xong, hắn xoay người đi thẳng về phía trước.
Tô Yên đi theo phía sau.
Cho đến khi đi đến rừng tùng, Lộ Khe mới dừng lại.
Hắn đứng im ở đó, nhìn một mảng rừng tùng xanh mướt, trong mắt hiện lên sự nuối tiếc
"Trước kia, ở đây là một cánh rừng đào, cảnh sắc đó vô cùng xinh đẹp."
Tô Yên đi tới trước mặt hắn, lạnh nhạt lên tiếng
"Tìm ta có chuyện gì?"
Lộ Khe nghe xong, quay đầu nhìn Tô Yên.
Hắn lấy khăn tay trắng ra che lấy miệng, ho khan một trận, sắc mặt càng thêm tái nhợt ốm yếu
"Là cô nương theo ta tới đây, sao lại hỏi ta như vậy?"
Tô Yên nghe xong, móc trong cổ tay áo ra ba tờ giấy.
Bên trên đều viết giống nhau.
Giờ Tý hôm nay, gặp ở rừng đào.
Tô Yên nói
"Đây là chữ của ngươi."
Lộ Khe sửng sốt
"Cô nương nhìn thấy khi nào?"
"Tấu sớ của ngươi, là chữ viết này."
Cô nghiêm túc trả lời.
Lộ Khe nghe vậy liền nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia sáng
"Không nghĩ tới, hắn lại tín nhiệm cô đến như vậy."
Tô Yên gấp ba tờ giấy kia lại rồi vứt đi
"Có điều gì muốn nói với ta thì nói đi. Về sau nếu lại đưa cho ta những thứ này, có lẽ ta sẽ không kiên nhẫn xử lý như thế này nữa đâu."
Lộ Khe vừa ho khan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639812/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.