Nhưng mà, thái độ của Vương Gia với Vương Phi tương lai, rất kỳ quặc.
Nghe nói từ đầu tới cuối không hề cho nàng ta sắc mặt tốt.
Vẫn luôn coi nàng như không tồn tại.
Trong xe ngựa.
Một nữ nhân mặc y phục màu xanh lá, dáng người lả lướt, diện mạo tinh xảo.
Nàng thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.
Từ đêm qua nàng đã trở lại quân doanh.
Ngoại trừ lúc nàng vừa trở về, Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt nàng rồi lại hôn nàng liên tục không rời.
Nhưng chưa được bao lâu, liền lạnh lùng với nàng như bây giờ.
Từ đêm qua tới bây giờ cũng không thèm nói với nàng một câu.
Tới giờ cơm trưa, đoàn quân dừng lại tu chỉnh, ăn cơm.
Tô Yên vừa định vén rèm xuống xe ngựa.
Hiên Viên Quân Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, duỗi tay bắt lấy tay nàng.
Khẩu khí quái quái, nhìn nàng chằm chằm
"Nàng còn muốn đi đâu? Muốn đi nhảy vực sao?"
Tô Yên buông mành, nhìn hắn
"Ta chỉ là định đi ăn cơm."
Hiên Viên Quân Ngọc nhăn mày
"Một người nhảy vực chết còn cần ăn cơm sao?"
Giọng điệu của hắn kỳ quái, làm cho người ta nghe vào cảm thấy không thoải mái chút nào
Tô Yên bắt đầu giải thích
"Đó là biện pháp tốt nhất."
"Cái gì là biện pháp tốt nhất? Nàng nhảy xuống vực ngay trước mắt ta? Nếu nàng không quay lại, mọi người cũng không tìm thấy nàng, có phải là càng tốt hay không?"
Hắn càng nói càng bực.
Vốn dĩ muốn kích thích Tô Yên, kết quả lại tự kích thích chính mình.
Bầu không khí trong xe ngựa càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639765/chuong-1783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.