Lấy đâu ra thời gian đi quản tin tức bên ngoài.
Một đám Phó tướng thay nhau thở dài.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.*
*Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao. Từ đó trở đi, quân vương không còn lên triều sớm nữa (Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị)
Vương Gia quả thực là ví dụ sống sờ sờ đây a.
Ba ngày sau.
Giữa trưa, gã Phó tướng canh giữ bên ngoài lều, bên trong lại truyền tới âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập.
"Cởi ra. Để bổn vương nhìn xem."
Nửa ngày sau mới có tiếng đáp lại
"Chàng đã nhìn rất nhiều lần rồi."
"Xem một lần nữa."
Không nghe thấy tiếng đáp lại.
Chỉ nghe thấy 'xoẹt' một cái, tiếng vải dệt bị xé vang lên.
Gã Phó tướng tới hội báo thở dài.
Từ khi con tin này tới đây,. Vương Gia liền bị hắn ta mê hoặc đến mụ mị đầu óc rồi.
Không chịu đánh trận, đến cả hội nghị cũng không chịu mở.
Thế này còn ra thể thống gì??
Một nam tử có bản lĩnh mê hoặc nhân tâm.
Phì.
Quả thực làm người ta muốn phỉ nhổ.
Đường đường là một nam nhi chinh chiến tứ phương, thế này cũng được gọi là bản lĩnh sao?
Không sợ khiến liệt tổ liệt tông của hắn ta mất mặt hay sao??
Còn vị 'nam tử' trong phòng đang bị cả quân doanh phỉ nhổ kia, tóc tai rối tung, da thịt tinh tế, tuy rằng vẫn mặc quần áo của nam tử, nhưng ngực tấn công, mông phòng thủ, mắt long lanh ánh nước, vừa nhìn liền biết đây là một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639756/chuong-1774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.