Tô Yên nâng tay phải lên, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.
Nhưng vừa mới nâng tay lên, cánh tay liền khựng lại, chậm rãi thả xuống.
Sau đó giơ tay trái lên cầm lấy đôi đũa chậm rì rì ăn cơm.
Nàng vốn không thuận tay trái, cho nên vô cùng gượng gạo.
Một lát sau, Tô Yên dứt khoát buông đũa, cầm lấy cái màn thầu lên ăn.
Chủ yếu là đã đói lắm rồi, ăn gì cũng được, no bụng là quan trọng nhất.
Nhưng vừa mới cắn được hai miếng màn thầu, liền có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Ngẩng đầu lên nhìn, Hiên Viên Quân Ngọc đang nhìn nàng chằm chằm.
Sau đó, cái màn thầu nàng vừa ăn được hai miếng liền bị người ta lấy đi.
Tô Yên nhìn theo cái màn thầu.
Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng
"Không phải ngươi đói sao? Đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?"
Tô Yên lắc đầu, lên tiếng
"Không phải, ăn màn thầu sẽ nhanh hơn một chút."
Ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc đen láy, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Tay phải của ngươi làm sao vậy?"
Từ khi Tô Yên bắt đầu tiến vào đây, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng.
Nhất cử nhất động của nàng hắn đều nhìn thấy rõ.
Tô Yên ngẩng đầu
"Bị thương nhẹ."
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, vết thương của chị không phải là thương nhẹ, là trọng thương, trọng thương đó!!!Chị đau đến nỗi không cầm được đũa nữa rồi."
Tính cách của Tô Yên đôi khi làm Tiểu Hoa vô cùng sốt ruột.
Cho dù nàng chịu bao nhiêu khổ cực cũng chỉ nhẹ nhàng bâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639753/chuong-1771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.