Sáng hôm sau, mọi người tỉnh lại, tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi, trong xe ngựa vô cùng an tĩnh, hai người còn không giao lưu một câu.
Qua bên kia ngọn núi thì đã quá giờ ngọ, rốt cuộc cũng tới được sơn trấn trong lời kể của Tô Yên.
Xe ngựa chậm rãi chạy, bốn phía xung quanh vô cùng náo nhiệt, người tới người lui không ngừng.
Tiếng rao bán hàng, tiếng người nói chuyện trộn lẫn với nhau.
Lý Đại Bạch vén rèm lên, dò hỏi
"Tiểu huynh đệ, nhà cậu ở đâu?"
Tô Yên dựa theo ký ức của nguyên thân, cẩn thận suy nghĩ
"Đi dọc theo con đường này, ra khỏi thị trấn sẽ có một thôn nhỏ."
Lý Đại Bạch gật đầu, có vẻ vô cùng cao hứng, hiển nhiên cũng rất mong chờ được tới nhà Tô Yên.
Tô Yên xốc mành che cửa sổ lên nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng.
Thằng nhãi này rốt cuộc là làm sao?
Hắn nhắm mắt, nửa ngày sau mới lên tiếng nói một câu
"Sao hôm nay ngươi nói ít vậy?"
Tô Yên nhìn hắn
"Không có gì muốn nói!"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, ý vị thâm trường cười một tiếng
"Cái loại đam mê này, thật sự không nên nói nhiều."
Tô Yên đáp
"Chàng rất chán ghét sao?"
Mí mắt hắn giật giật, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Lời nói ra mang theo một loạt cảm xúc khác thường
"Những người chống lại ý trời đều đáng chết."
Tô Yên nghe xong liền cứng người.
Nàng lên tiếng
"Ừm."
Sau đó không nói thêm gì nữa, quay ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh náo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639725/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.