Tô Yên không trả lời, rảo bước về phòng mình.
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên đang nằm trêи giường nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên mở mắt, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền bị mưa tiễn bắn tới tấp.
'Phập, phập, phập.”
Mũi tên găm thẳng lên bàn trà.
Nàng khựng người, tên bắn như mưa phóng thẳng tới chỗ nàng đang đứng.
Tô Yên lập tức đóng cửa phòng lại, tay cầm dao găm tránh né.
Không biết đối phương có bao nhiêu người, ít nhất đã trực tiếp bắn cánh cửa phòng Tô Yên trở thành một cái sàng.
Dần dần, số lượng mũi tên bắn tới càng lúc càng ít đi.
Tô Yên chém gãy số tên bắn tới hai bên sườn.
Ngoại trừ nơi nàng đứng là một vòng tròn sạch sẽ, cả gian nhà dường như đã biến thành một con nhím xù lông.
Căn bản không còn chỗ để đặt chân.
Cuối cùng, tiếng bắn tên cũng ngừng, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Một tay Tô Yên nắm dao găm, đi lên phía trước, mở cửa phòng ra.
Nàng nhìn mấy chục hắc y nhân đứng ở trong viện lẫn trêи tường.
Khí thế rầm rộ giống như quyết tâm phải bắt được nàng.
Lúc này, cánh cửa bên cạnh phòng Tô Yên kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Hiên Viên Quân Ngọc mặc cẩm y ngọc bào, tư thế lười biếng đứng ở chỗ đó.
Nhìn một đám hắc y nhân đứng ở ngoài sân viện cũng không có một chút kinh ngạc.
Ý cười từ sâu trong yết hầu truyền ra
“Tô Yên thiếu hiệp, mạng của ta, còn cần ngươi bảo vệ. Ngươi phải sống sót đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639709/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.