Tô Yên
“Em có thể cự tuyệt không?”
Vừa dứt lời
“Ưm”
Đã bị hôn lấy.
Tóm lại là cự tuyệt cũng phải hôn, không cự tuyệt cũng phải hôn.
Hoắc Từ một bàn tay ôm eo Tô Yên, một bàn tay lôi kéo cánh tay cô về phía mình.
Trận hôn môi này, khí thế ngất trời.
Thế cho nên không có chú ý tới ở bụi cây gần đó có hai người.
Là Tần Hiên Vũ và Thẩm Mỹ Đồng.
Trong mắt Thẩm Mỹ Đồng hàm chứa nước mắt.
Đôi mắt đỏ bừng thu toàn bộ cảnh hôn nhau của hai người kia.
Tức khắc nước mắt liền chảy xuống tới.
Cô ta gắt gao nắm chặt váy mình, khóc nức nở lẩm bẩm
“Vì sao không phải tôi?”
Tần Hiên Vũ ở bên cạnh nhìn, duỗi tay muốn an ủi.
Kết quả, bỗng nhiên Thẩm Mỹ Đồng quay đầu lại ôm chặt lấy Tần Hiên Vũ.
Cô ta ghé vào trong lòng ngực hắn khóc thút thít.
“Hiên Vũ, tôi chỉ có cậu.”
Âm điệu kia, một chút một chút đánh vào trong lòng Tần Hiên Vũ.
Làm tim hắn đập cực kỳ nhanh.
Hắn duỗi tay ôm lại cô ta, lên tiếng
“Đúng, em còn có tôi. Vô luận thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ em.”
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Thẩm Mỹ Đồng nói.
“Cho nên, cậu phải giúp tôi báo thù.”
Lời nói kia mang theo cáu giận cùng ghen ghét.
Thẩm Mỹ Đồng nhón chân hôn lên sườn mặt Tần Hiên Vũ.
Nhỏ giọng nói
“Vô luận như thế nào, Hoắc Từ đều phải là nam nhân của tôi. Hiên Vũ, cậu nhất định phải giúp tôi, được không?”
Tay Tần Hiên Vũ đang ôm cô ta cứng đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639682/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.