Tiểu Hồng tức giận nói
“Hừ! Chán ghét ngươi!!”
Nói đoạn, lạch cạch một tiếng, trực tiếp hóa thành một con rắn, xẹt một chút liền chạy.
Tô Cổ bước chân dừng một chút.
Mày nhíu lại.
Đại khái là không nghĩ tới lời mình nói sẽ chọc đến nó.
Tô Tiểu Hồng vô tâm vô phế thời gian lâu rồi, Tô Cổ nói chuyện cũng mấy để ý.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn hướng Tô Tiểu Hồng rời đi.
Hắn nhẹ nhàng nói một câu
“Đi thật? Đi rồi thì đừng có trở lại.”
Tô Tiểu Hồng, bạch bạch bạch quăng cái đuôi, chạy càng nhanh.
Tô Cổ hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, đi rồi.
Tô Yên ở quán cà phê đối diện đợi ước chừng nửa giờ, rốt cuộc chờ được Tô Cổ đi vào.
Chỉ là, lúc đi có một đứa nhỏ, trở về lại chỉ có mình hắn.
Một đứa khác đi đâu vậy?
Tô Cổ ngồi đối diện Tô Yên.
Đưa thẻ ngân hàng trong tay qua.
“Mười vạn ở trong thẻ, mật mã sáu số 0.”
Tô Yên cầm thẻ ở trong tay.
Nghi hoặc
“Tiểu Hồng đâu?”
Tô Cổ uống một ngụm nước
“Chết rồi.”
Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.
Nửa ngày sau, Tô Cổ ngẩng đầu
“Tức chạy rồi.”
Tô Yên kinh ngạc
“Nó còn biết tức giận chạy ra ngoài?”
Xem ra trong khoảng thời gian này, kỹ năng học được cũng không ít a.
Sau đó, Tô Yên lại nói một câu
“Nó không nhớ đường, có thể tự đi về được không?”
Tô Cổ lấy điện thoại của mình ra, nhìn thoáng qua.
Lắc đầu
“Không nhớ được đường, nhưng còn có đầu óc.”
Tuy rằng, bình thường đại đa số thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639669/chuong-1687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.