Tô Cổ nhìn theo ánh mắt Tiểu Hồng, dừng lại ở cây chuối.
Duỗi tay kéo Tiểu Hồng vào trong dù.
Tiểu Hồng nhìn trời mưa càng lúc càng to, nhẹ giọng
“Chúng ta phải đi tìm Yên Yên sao?”
Tuân Cảnh đáp
“Trở về ăn đòn sao?”
Tiểu Hồng trầm mặc.
Trở về ăn đòn?
Nó mới không muốn.
Yên Yên… ngày mưa, haizz, vẫn nên trốn xa xa một chút.
Tô Cổ kéo tay Tiểu Hồng, lôi nó đi ra khỏi góc tường, đi tới một chỗ khác.
Vừa đi, Tiểu Hồng vừa hỏi
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Ngươi không đói bụng sao?”
Tiểu Hồng nghe xong, duỗi tay sờ sờ cái bụng của mình.
“Đói ······.”
“Đi ăn cơm.”
“Không có bạc.”
“Ta có.”
“Sao ngươi lại có?”
“Người khác cho.”
Tiểu Hồng nghe xong, không nhịn được giơ tay lên sờ sờ mặt.
Vì sao từ trước tới giờ không có ai chủ động cho nó tiền vậy?
Bóng dáng hai đứa nhỏ dần dần biến mất trong màn mưa.
Tô Yên quay về trạm dịch, lập tức cởi y phục, trèo lên giường ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Nàng bò dậy, xoa xoa đầu.
Cánh tay có chút đau, những chỗ khác vẫn ổn.
Tiểu Hoa nhìn thời tiết bên ngoài sáng sủa, ký chủ cũng đã tỉnh ngủ.
Ừm, ký chủ hẳn là khôi phục trạng thái bình thường rồi.
Tiểu Hoa lên tiếng
“Ký chủ, chị tỉnh rồi.”
Tô Yên ngồi ở mép giường, nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua.
Thanh âm mềm mại.
“Ngày hôm qua ······”
Tiểu Hoa lập tức nói tiếp
“Ngày hôm qua chị đánh cho Trấn Nam Vương hộc máu mồm.”
“Vậy Tuân Cảnh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639625/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.