Tiểu Đào nói tiếp
“Đêm qua mưa cả đêm, nàng ta cũng quỳ cả một đêm, xem ra nàng ta muốn quỳ thẳng không muốn dậy.”
Tô Yên duỗi tay, nhéo một miếng điểm tâm.
“Ừm.”
Nàng đáp lại rồi không nói gì nữa.
Tiểu Đào có vẻ rất cao hứng, lại nói tiếp
“Công Chúa, Tiểu Đào khẳng định nàng ta bị Trấn Nam Vương trừng phạt, người không cao hứng sao? Ả Tống Trinh kia, từ khi Công Chúa tới đây đều ra vẻ nàng ta mới là chủ nhân nơi này. Rõ ràng, rõ ràng Công Chúa mới là Vương phi tương lai của Trấn Nam Vương phủ!”
Tô Yên nghe xong, đáp lại
“Không sao.”
Hiển nhiên Tô Yên không để chuyện của Tống Trinh vào đầu.
Nàng vừa nhìn sắc trời, vừa cắn hai miếng điểm tâm.
So với Tống Trinh gì gì đó, nàng càng để ý tới thời tiết hơn.
Những ngày mưa, ngoại trừ bực bội rồi đi ngủ, nàng cũng không động đến một miếng đồ ăn nào.
Sợ rằng nếu lát nữa trời mưa, nàng sẽ không kiên trì nổi.
Huống chi vẫn còn tiệc tối muốn tham gia.
Nàng nghĩ ngợi.
Tiểu Đào thấy chủ nhân thất thần, lên tiếng hỏi
“Công chúa? Người làm sao vậy?”
Tô Yên đáp
“Về sau những ngày mưa, cố gắng tránh xa ta, đừng nói chuyện với ta.”
Tiểu Đào nghi hoặc
“Vì sao?”
“Ngày mưa, tâm tình ta rất không tốt, không thích xung quanh có tiếng động ồn ào, ta sợ sẽ bóp chết ngươi.”
Tô Yên vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tiểu Đào đông cứng lại.
Tiểu Đào nhớ lại đêm hôm đó ở ngôi miếu hoang, hình như trời cũng mưa đúng không?
Hôm đó, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639607/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.