Tô Thêm mặt không đỏ, cũng không thèm thở gấp, có cảm giác như việc gã làm là hợp tình hợp lý.
Tô Cổ nhìn Tô Thêm
“Hôm nay, nếu mày có thể đứng thẳng mà đi ra khỏi cái ngõ này, phí bảo kê của thằng nhóc này mày muốn thu bao nhiêu thì thu.”
Tô Thêm nghiến răng nhìn Tô Cổ, cười lạnh
“Khẩu khí không nhỏ.”
Dứt lời, Tô Thêm ném cái tăm xỉa răng đi, sau đó vẫy tay với đám người đứng đằng sau
“Lên cho tao, đánh nó răng rơi đầy đất cho lão tử, xảy ra chuyện gì, tao chịu trách nhiệm.”
Vừa dứt lời, đám người đứng phía sau Tô Thêm đồng loạt xông vào Tô Cổ.
Trong tay mỗi người cầm một cái côn sắt, ai nấy trông vô cùng hung tợn.
Tiểu Hồng đứng im răng rắc cắn miếng chocolate trong tay, nhún nhảy đôi chân ngắn, nhịn không được tán thưởng miếng chocolate một tiếng.
Năm phút sau.
“Phanh”
Tô Cổ đánh ngã người cuối cùng.
Tô Thêm bị đánh gãy một cái răng cửa, mặt mũi bầm dập lui về sau.
Trong tay Tô Cổ không biết từ khi nào có thêm một cái côn sắt.
Nhìn chân Tô Thêm, đi qua, không nhiều lời vô nghĩa, “rắc” một tiếng, trực tiếp đánh gãy chân Tô Thêm.
Tô Thêm gào lên một tiếng thống khổ, đau đến mức ngất xỉu.
Tô Cổ liếc mắt nhìn một cái, ném côn sắt trong tay đi, lại nhìn Tiểu Hồng đang vùi đầu ăn ở bên cạnh, lên tiếng
“Lại đây.”
Tiểu Hồng ngẩng đầu, tung tăng chạy tới.
Sau đó nhìn một đám người nằm la liệt trêи mặt đất, nhịn không được mở miệng
“Chúng ta phải đi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639565/chuong-1587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.