Cho nên, cô muốn đứng xa một chút quan sát hắn.
Nhưng hắn lại luôn bị thương.
Mới vừa muốn rời đi, lại không thể khống chế được bản thân mà nghĩ tới hắn, lại muốn đi tìm hắn.
Cô muốn đưa hắn về nhà cô, không thể đứng mãi ở trong cái căn nhà như hầm băng thế này được.
Quân Vực ho khan từng đợt.
Tô Yên dìu hắn đi.
Quân Vực chậm chạp nói
“Tôi hiểu ý của em.”
Hắn cúi đầu, lông mi đen nhánh run rẩy.
“Về sau, tôi sẽ cách em thật xa. Sẽ không quấy rầy tới em nữa.”
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống.
Vừa ho, vừa nói
“Em đi đi.”
Âm thanh khàn khàn suy yếu, nghe vào tai vô cùng đau lòng.
Tô Yên mím môi, đứng ở cửa.
“Được.”
Nói xong, liền dứt khoát xoay người đi.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Quân Vực ngồi ở mép giường, ho khan từng tiếng, đỡ thành giường.
Cúi đầu trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba phút sau.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Tô Yên lại quay trở về.
Cô đi đến trước mặt Quân Vực.
“Anh muốn tự đi theo em, hay là em phải trói anh đi?”
Tô Yên rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn một chút nào.
Quân Vực sốt cao, sắc mặt càng lúc càng tái đi.
“Không phải em không muốn nhìn thấy tôi sao? Vì sao phải quay lại đây?”
Tô Yên ôm lấy Quân Vực
“Em đổi ý.”
Cô cũng muốn rời đi.
Nhưng lại không yên lòng.
Cô chắc chắn, cô đi rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639558/chuong-1580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.