Hỏi
“Chúng ta có nên giúp một chút hay không?”
Tiểu Hồng nghe xong, ánh mắt liền sáng lên
Cất giọng vui vẻ giòn tan
“Ngươi đồng ý cho ta dùng đuôi rắn di chuyển sao?”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, trêи mặt không có cảm xúc gì.
Hắn buông ly nước trong tay xuống, một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, từng chút một cắt miếng bò bít tết.
Thành thục cắt ra năm phần bò bít tết còn chút đỏ đỏ.
Dao nĩa cọ xát với đĩa phát ra âm thanh “kít kít”.
Tô Cổ nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Hồng, lên tiếng hỏi
“Đuôi rắn ăn ngon hơn, hay là thịt bò ăn ngon hơn?”
Tiểu Hồng vừa nghe xong, vội vàng rụt chân xuống dưới gầm bàn, muốn giấu đi.
Sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn miếng bò bít tết.
Không cho nó dùng đuôi rắn thì thôi, lại còn muốn ăn cả cái đuôi của nó.
Đương nhiên cái đuôi rắn của nó lợi hại hơn bò bít tết nhiều.
Tiểu Hồng thầm cân nhắc trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Cổ và Tiểu Hồng đi học.
Trước khi đi, Tô Cổ nói với Tô Yên
“Giữa trưa hôm nay chị có thể tới gặp bọn em không?”
Tô Yên sửng sốt
“Gặp nhau sao?”
Nói xong, Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ
“Buổi tối chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.”
Cho nên, sao lại phải gặp giữa trưa?
Tô Cổ lên tiếng
“Áp lực học tập ở cao trung rất lớn. Yêu cầu người giám hộ quan tâm đến cảm thụ của người được giám hộ nhiều hơn một chút.”
Tô Yên hỏi lại
“Mấy giờ?”
“Mười một rưỡi.”
“Ta sẽ cố gắng!”
“Em sẽ gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639551/chuong-1573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.