Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu
“Đương, đương nhiên, nếu anh cảm thấy em không tới sẽ tốt hơn, anh có thể nói cho em biết.”
Cô nói lời này, vô cùng nghiêm túc.
Cô chỉ dựa theo logic bình thường đem những tình huống có thể nói ra, không để cho hắn khó xử, nhưng lại làm cả người nghe và người nói cùng trầm mặc.
Hình như câu nói này của Tô Yên có chút tác dụng, ít nhất Quân Vực đã thành thật hơn rất nhiều.
An Túc đứng bên cạnh an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.
Nhìn hai người họ đạt tới một mức độ nào đó trêи con đường “hòa giải”.
An Túc lên tiếng
“Chủ Thần đại nhân, ngài đói bụng chưa?”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn An Túc.
Sau đó, tầm mắt Tô Yên dừng ở trêи xe đẩy.
Cô đứng lên, kéo xe đẩy lại gần.
“Anh ăn cơm chưa?”
Quân Vực không nói gì.
An Túc thay hắn trả lời
“Vừa hay Thiếu chủ còn chưa chịu ăn. Chủ Thần Đại Nhân có thể cùng Thiếu chủ dùng bữa.”
Tô Yên gật đầu, sau đó mục một chén cháo, đưa qua.
Thấy hắn không nhận lấy, cô cầm cái muỗng, bón cho hắn ăn từng miếng từng miếng.
Lần này, hắn thật sự ăn, không còn cự tuyệt như lúc uống thuốc.
Tô Yên bón một miếng, hắn liền ăn một miếng, cũng không châm chọc trào phúng như lúc trước nữa.
Thành thành thật thật, nhìn qua yếu ớt vô cùng.
An Túc nhìn Quân Vực, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Nơi này không còn chuyện của mình nữa.
Chỉ cần Thiếu chủ có thể sống sót là tốt rồi.
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639547/chuong-1569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.