Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng đỡ cửa đi ra.
Mặt mũi bầm dập, khối u trêи đầu còn lớn hơn nữa, hai mắt nước mắt lưng tròng, chân rốt cuộc có thể duỗi thẳng hoạt động.
Nhưng mà vẫn phải đỡ đồ vật, nếu là buông tay không đỡ, nháy mắt Tiểu Hồng sẽ không đi được.
Nó chậm rì rì bước chân, sau đó đi tới đi lui liền thấy được Tô Cổ trong phòng khách, hắn ngồi ở trêи sô pha, đang chăm chú nhìn TV.
Tiểu Hồng hừ thật mạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm một câu
“Chán ghét”
Nói xong lại tiếp tục đi.
Cơ mà đi được một đoạn thì lại bất động, bởi vì không có đồ vật đỡ.
Tiểu Hồng mắt trông mong đứng ở chỗ đó, cũng không biết nên đi như thế nào.
Nó ra ngoài là bởi vì đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn. Kết quả bị nhốt ở phòng khách, chỗ nào cũng không đi được.
Hơn nửa ngày, Tô Cổ mới nghiêng đầu liếc nó một cái, giống như lúc này mới chú ý tới nó ở cửa.
Hắn đứng lên, hỏi
“Đi được rồi?”
Tiểu Hồng không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.
Nó vẫn canh cánh trong lòng việc tên xấu xa này muốn chặt đuôi nó đây.
Tô Cổ cũng không nói gì thêm. Đi qua, giơ cánh tay lên trước mặt Tiểu Hồng.
Thật lâu sau, Tiểu Hồng vẫn là rất không cốt khí mà vươn tay béo nhỏ đỡ lấy.
Nó vừa đi vừa lên án
“Ngươi không thể cắt cái đuôi của ta.”
Tô Cổ liếc nó một cái, đại khái là không nghĩ tới nó lại thù lâu như vậy.
Lên tiếng
“Ân”
Tiểu Hồng nghe, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639529/chuong-1551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.