Nếu nó bị cấp trêи tra ra được, sợ là sẽ bị trừng phạt.
Nhưng với tính tình hiện tại của ký chủ, nó không dám mở miệng nói, coi như là nó mù rồi đi.
Nó không nhìn thấy gì hết.
Nó không biết gì hết.
Thời điểm Tô Yên chuẩn bị nhét Tiểu Hồng vào trong không gian.
Bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay trơ xương vươn lên từ trong dòng dung nham.
Bị thiêu đến mức chỉ còn lại khung xương trắng xám, cả khuôn mặt cũng chỉ còn lại xương, từng chút từng chút bò lên.
Tô Yên mặt không cảm xúc, đứng im đó nhìn.
Nam Minh nhẹ “a” một tiếng
“Muốn giết ta sao? Vẫn còn kém chút nữa.”
Âm thanh the thé, nghe như tiếng có thứ gì đó cào vào cánh cửa, vô cùng khó nghe.
Gã bò tới chỗ Tô Yên đang đứng.
Tô Yên đứng ở đó, lẳng lặng chờ gã.
Tiểu Hoa nằm trong cây trâm, bị Tô Yên nắm chặt trong tay.
Có chút túng quẫn.
Hic… ngọn lửa địa ngục lợi hại như vậy, nhưng chắc không thể thiêu chết được nó đâu chứ nhỉ?
Càng nghĩ, Tiểu Hoa càng thêm sợ hãi.
Nhưng, cũng may nó còn có chút đầu óc
“Ký chủ!! Ký chủ!! Cái còi bằng xương ngón tay, chị còn có cái còi bằng xương ngón tay!! Ký chủ,…. nếu chẳng may Tiểu Hoa rơi vào ngọn lửa của địa ngục, liệu Tiểu Hoa có bị đốt thành tro không?”
Tiểu Hoa rối rắm mãi cuối cùng cũng dám nói ra miệng.
Tô Yên nhớ tới Họa Nhu.
Trong lúc mất tập trung, ngước mắt lên đã thấy từng đoàn người áo đen xuất hiện trước mắt nàng, tiếng gào rít của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639510/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.