Chẳng lẽ con rắn này cố ý muốn thử nó sao?
Xà Nam nhìn lại thân thể của mình, một thân thương tích.
Nếu mình chạy trốn, con rắn kia không tìm được chủ nhân của nó, có khi nào nó sẽ trở lại tìm mình báo thù không???
Suy nghĩ một lát, Xà Nam mở miệng
“Ta có thể đưa ngươi đi.”
Tiểu Hồng ném cái đuôi, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc
“Làm sao ta biết ngươi có dẫn ra đến đúng chỗ hay không?”
Xà Nam vội vàng mở miệng
“Ta trốn không thoát, nếu ta đưa ngươi đi sai chỗ, ngươi có thể giết ta. Ngươi đạo hạnh cao thâm, muốn giết ta dễ như trở bàn tay không phải sao?”
Tiểu Hồng nghe thấy Xà Nam nói nó đạo hạnh cao thâm, đây là khen ngợi nó sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng vô cùng cao hứng.
Hahaa, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người khen nó lợi hại.
Tiểu Hồng nghe cái từ “đạo hạnh cao thâm” này, đắc ý đến vẫy vẫy cái đuôi, vô cùng vui sướиɠ, nhìn Xà Nam cũng thuận mắt hơn không ít.
Nó mở miệng
“Được, nếu ngươi đưa ta đi tìm được Yên Yên, ta sẽ không giết ngươi.”
Xà Nam lập tức gật đầu, đưa Tiểu Hồng đến thôn Cổ Lĩnh.
….
Ở một nơi khác, mặt trời vừa xuống núi.
Tô Yên và Tang Minh thúc ngựa chạy tới thôn Cổ Lĩnh, thôn nhỏ vây quanh bốn bề là núi, giống như một vùng khép kín lại, người dân quanh năm chỉ sinh hoạt ở chỗ này, hiếm khi có người đi ra khỏi núi.
Tô Yên và Tang Minh vừa đi vào liền nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639468/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.