Kết quả, Tô Yên liền ấn bông tăm lên miệng vết thương.
Người nào đó lại bắt đầu lẩm bẩm
“Tiểu Quai, nhẹ một chút.”
Nên nói thế nào nhỉ? Hắn chính là muốn kiếm chuyện
Muốn nói chuyện với cô.
Muốn nhìn khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc của cô.
Đương nhiên, thời điểm cô lạnh lùng cũng rất đẹp, làm hắn muốn hôn cô.
Lần gần đây nhất hắn thoát khỏi phong ấn, cũng chưa được ở cùng cô trong bao lâu.
Lần trước nữa hắn bị Tô Kiêu Lôi đâm cho một nhát, mới thoát khỏi được phong ấn chưa được một nén nhang thời gian đã phải trở về.
Lần thứ hai lại lần nữa gặp phải thằng nhãi Tô Kiêu Lôi. Khó khăn lắm lòng tốt của hắn mới trỗi dậy, giúp thằng nhãi kia nhận lại chị gái.
Ở bên nhau chưa được ba ngày, Tiểu Quai liền rời đi, hắn lại phải trở về phong ấn.
Đây là lần thứ ba, lại gặp.
Nếu lần này không thể ở bên cạnh Tiểu Quai đến lúc già. Hừ, dù có là Tô Kiêu Lôi, hắn cũng sẽ giết chết luôn.
Có khi không có Tô Kiêu Lôi, hắn lại có thể tiếp tục tình chàng ý thϊế͙p͙ ở bên cạnh Tiểu Quai đó.
Vừa nghĩ, vừa ngồi im đó kêu đau.
Tô Yên làm nặng cũng không được, nhẹ cũng không được. Cuối cùng, vứt mẹ bông tăm đi, mặc xác hắn.
Lần này Quân Vực liền ngoan ngoãn luôn, không lẩm bẩm rầm rì nữa.
Quân Vực tự nhiên như ruồi bá chiếm nhà của Tô Yên. Bởi vì hắn không có quần áo, liền quấn cái ga trải giường màu trắng lắc ʍôиɠ đi khắp nhà.
Lắc lư một lúc, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639448/chuong-1470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.