Cố Ngu cúi đầu, vẫn luôn nắm tay Tô Yên. Thỉnh thoảng sẽ đùa nghịch ngón tay của cô một chút.
Ừm…. Là thích đến không chịu được.
Cuối cùng, hai người họ đi lên phòng Cố Ngu. Tô Yên muốn đi chỗ nào, hắn đều đồng ý, đều đi theo cô.
Lên tầng 3, mở cửa phòng ra Tô Yên liền sửng sốt.
Nhìn quanh phòng của hắn rộng bằng cả cái sân bóng rổ.
Đây còn gọi là phòng ở nữa sao? Một cái giường kê sát tường, một cái bàn, một cái giá sách, một tủ quần áo.
Sàn lát đá cẩm thạch trắng tinh, bóng đến mức có thể soi gương luôn được. Ở giữa phòng trống không, cách đó khoảng 10 mét có một vài thiết bị tập thể hình.
Trong phòng chỉ có duy nhất hai màu trắng và đen, lạnh lẽo không có một chút hơi ấm nào.
Tô Yên đứng ở cửa.
Cố Ngu vốn đang trầm mặc, đúng lúc này mở lời, chỉ vào vị trí bên cạnh giường hắn
“Có thể, thêm giường.”
Mẹ Cố cũng phụ họa
“Đúng, đúng, Tiểu Yên à, nếu không, tối nay con đừng đi nữa, ở lại đây đi. Nhà của chúng ta còn rất nhiều phòng ngủ.”
Cố Ngu nhìn Tô Yên, hắn kỳ thật không quá quan trọng. Cô ở lại đây cũng được, không ở cũng chẳng sao. Dù sao, hắn vẫn ngủ chung giường với cô.
Mẹ Cố nói hết nước hết cái, cuối cùng Tô Yên mới đồng ý ở lại nhà họ Cố, ngủ lại phòng dành cho khách.
Sắc trời đã khuya, cô tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Ngu đã cởi sạch quần áo nằm trêи
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639440/chuong-1462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.