Mở cửa ra liền thấy Cố Ngu đứng đó. Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi trắng, một tay cầm di động. Sắc mặt có chút mệt mỏi, quầng thâm mắt đen xì, trong mắt còn đầy tơ máu.
Tô Yên nhìn về phía tổ đạo diễn, muốn đến biệt thự này phải thông qua sự đồng ý của tổ đạo diễn.
Rốt cuộc hắn làm như thế nào mà vào được đây??
Bên tổ đạo diễn một câu cũng không nói, dửng dưng như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Đúng lúc này, Cố Ngu thò tay vào trong túi áo móc ra chứng minh thư, đưa cho Tô Yên.
Giọng nói vô cùng kiên định
“Tôi đã, thành niên.”
Nói xong, lại bổ thêm một câu
“Có thể, kết, hôn.”
Cố Ngu vô cùng sốt ruột, bởi vì quá kϊƈɦ động, giọng nói còn có chút run run.
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Cố Ngu rất cố chấp, không ngừng dúi chứng minh thư vào tay Tô Yên.
Cô cầm lấy, nhìn nhìn. Sau đó hỏi hắn
“Anh mười chín?”
Cố Ngu lắc đầu
“Hôm nay, sinh nhật. Tôi hai mươi tuổi.”
Tô Yên gật đầu
“Ừm.”
Cố Ngu vô cùng cố chấp, chậm rì rì lặp lại một lần nữa
“Có thể kết hôn.”
“Ừm”
Cô lại trả lời.
Sau đó, sự kϊƈɦ động trong mắt Cố Ngu dần dần trở nên ảm đạm. Hắn cúi đầu, rũ tay xuống đứng ở chỗ đó, nhìn qua rất khổ sở.
Tô Yên quay đầu lại nhìn thời gian
“Còn 15 phút nữa em sẽ kết thúc công việc, có muốn đợi em về cùng không?”
Dứt lời, Cố Ngu lập tức ngẩng đầu lên.
“Có.”
Trông hắn rất mệt mỏi, nhưng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639435/chuong-1457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.