Tô Yên ngẩn người, khó hiểu
“Vì sao anh không ngủ?”
Cố Ngu trầm mặc cầm lấy góc chăn.
Tô Yên đi qua hỏi
“Anh không ngủ được?”
Lúc nói, cô để một ít cháo trắng và rau xào đặt ở bên bàn thủy tinh bên cạnh.
Cố Ngu gật đầu. Hắn không ngủ được. Tuy rất mệt, nhưng hắn không muốn nhắm mắt, không muốn ngủ.
Tô Yên lấy nhiệt kế bên cạnh đo lại nhiệt độ cơ thể của hắn trước. Cơ bản đã hết sốt, 37 độ một.
Cô nói
“Anh ăn cơm trước đi, xong rồi ngủ tiếp.”
Cố Ngu ngồi dậy. Hắn nhìn qua cháo trắng và rau xào, cũng không cảm thấy muốn ăn.
Trong ngần ấy năm, chỉ cần hắn ốm thì sẽ phải ăn món này một tuần. Trong lòng cảm thấy chán ghét.
Cố Ngu mím đôi môi tái nhợt, cúi đầu ngồi ở chỗ đó.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn bất động. Chẳng lẽ muốn được đút?
Cô cầm bát cháo lên. Cầm thìa múc một miếng đút đến trước môi hắn.
Cố Ngu vẫn không ăn, vẫn luôn cúi đầu.
Tô Yên nghĩ, nuôi đàn ông đúng là một việc rất tốn sức. Nuôi một người không thích nói chuyện chính là thử thách sức chịu đựng của con người mà.
Nửa tiếng nữa cô phải đi phỏng vấn, buổi tối không biết lúc nào mới có thể trở về. Bát cháo này nhất định là phải bắt hắn ăn hết. Không ăn cũng phải ăn.
Hiển nhiên Tô Yên không hề có suy nghĩ tiễn người về nhà. Đã đến địa bàn của cô thì nhất định phải nuôi thật tốt.
Tô Yên cầm lấy bát cháo. Duỗi tay bóp hàm dưới của hắn, bóp ra liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639416/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.