Tô Yên nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.
Bí dược ······.
Nghe quen quen. Nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.
Khoan Dư thấy biểu tình của Tô Yên nghiêm túc như vậy, vô cùng vui sướиɠ. Mặc kệ nói thế nào, tình cảm của Tô tiểu thư với lão đại nhà họ chính là chân ái.
Kể rõ đầu đuôi mọi chuyện với Tô Yên xong, Khoan Dư nhớ ra mình vẫn còn chuyện cần xử lý, liền rời đi luôn.
Tô Yên trở lại trong phòng.
Mấy tiếng sau, Hoắc Vưu tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên hắn làm đó chính là tìm Tô Yên.
Chỉ là lần này, hắn không cần cố sức, vì cô đã ở ngay bên cạnh hắn rồi.
Đôi môi trắng bệch mấp máy, gọi một tiếng
“Yên Yên.”
Tô Yên đem một miếng táo nhỏ đã gọt sạch sẽ đưa tới bên môi hắn. Hoặc Vưu ngoan ngoãn há miệng ra ăn.
Tô Yên lên tiếng hỏi
“Anh vẫn luôn bị như vậy sao?”
Cô muốn hỏi về chuyện thi thoảng hắn sẽ bộc phát cuồng nộ.
Hắn gật đầu, rất ủy khuất mà trả lời Tô Yên
“Ừ”
Sau khi hắn phát bệnh, ngoại trừ thân thể vô cùng yếu ớt, hình như cũng không có xuất hiện thêm tác dụng phụ nào. Chính là những người khác lại gặp phải tai họa.
Hắn mà không nhận ra bất kỳ ai, người khác chỉ thiếu nước quỳ lạy.
Tô Yên lại hỏi
“Bao lâu rồi?”
Hoắc Vưu nghĩ nghĩ
“Đã rất nhiều năm rồi.”
Hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa. Là hắn tự nguyện uống loại bí dược đó. Lúc ấy hắn đang trong bước đường cùng, chỉ khi kϊƈɦ thích cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639384/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.