Khoan Dư nở nụ cười chuyên nghiệp như mấy tên bán hàng đa cấp, vừa mỉm cười vừa đi về phía Tô Yên.
Hắn cũng không nói lời nào. Đứng ở chỗ đó, mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Ngó rồi lại ngó, cuối cùng dừng lại trêи người Tô Yên.
Tô Yên phát hiện ra, liền nhìn hắn. Hắn lại nhìn đi chỗ khác.
Liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cô liền lên tiếng
“Có việc gì sao?”
Khoan Dư ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ.
“Tô tiểu thư, tôi là Khoan Dư.”
Tô Yên gật đầu
“Chào anh.”
Chờ Tô Yên nói xong, Khoan Dư chỉ chỉ vào Hoặc Vưu trong phòng bệnh
“Lão đại…. ừm…ngài ấy….. không làm tiểu thư bị thương chứ?”
Tô Yên sửng sốt.
“Không có.”
Khoan Dư gật gật đầu.
Không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Lúc sau, Khoan Dư lại nói tiếp
“Tính tình lão đại tuy rằng không tốt lắm, nhưng…. ừm… lớn lên lại đẹp trai a.”
Tô Yên nghe hắn nói, cảm thấy quái quái. Đang chuẩn bị hỏi lại, liền nghe thấy tiếng bước chân vang vọng chạy tới chỗ này.
Trong chốc lát liền nhìn thấy Khoan Quả đang ra sức chạy thục mạng tới đây.
Khoan Quả mồ hôi đầy đầu, mở miệng liền hỏi Khoan Dư
“Lão đại không có việc gì chứ?”
Khoan Dư chỉ chỉ vào phòng bệnh
“Tỉnh dậy thì không có việc gì.”
Vừa dứt lời, Khoan Quả nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng người.
Nhìn qua hai người bọn họ đều không cảm thấy có chút tự trách nào. Giống như việc Hoặc Vưu trọng thương, trong mắt bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần người còn sống, thì đều là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639372/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.