Hoắc Vưu nhìn cô mồ hôi đầy đầu, hơi xuất thần.
Tô Yên thấy hắn không ăn. Còn tưởng rằng đồ ăn này không ngon. Cô chớp chớp mắt, mở miệng
“Cơm này rất đắt, anh tạm chấp nhận ăn đi.”
Hoắc Vưu nghe cô nói vậy, phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn hộp cơm.
Sau đó vẫy tay
“Lại đây.”
Tô Yên đi qua.
Hoắc Vưu thấy cô còn đứng ở đó liền duỗi tay, kéo cô ngồi xuống sô pha.
Cũng không biết cô lễ phép như vậy cho ai coi. Hôn cũng hôn rồi, lễ phép có ích gì?
Hoắc Vưu cầm lấy thìa
“Há mồm.”
Tô Yên há mồm. Sau đó một thìa cơm được nhét vào miệng. Chờ cô nuốt xuống, tiếp đó lại một thìa.
Vốn là mua cho hắn, cuối cùng tất cả đều vào bụng Tô Yên.
Chờ ăn xong, Hoắc Vưu bỗng nhiên mở miệng
“Nhìn thật gầy, ăn lại nhiều chút.”
Miệng Tô Yên đầy đồ ăn nên không thể nói chuyện. Chỉ có thể nhìn hắn.
Hoắc Vưu khoé môi cong một cái, bỗng nhiên mở miệng
“Em cũng đi Thâm Lam tinh?”
“Ân”
“Tinh thần lực kém như vậy, kỹ thuật cũng không tốt, chắc sẽ không ai cần?”
Tô Yên lắc đầu
“Có.”
Hoắc Vưu vốn đang thu dọn hộp đồ ăn trêи bàn liền dừng lại.
“Ân?”
“Em đi cùng Tô Kiêu.”
Như thế càng tiện bảo hộ hắn.
Căn cứ vào ký ức nguyên thân, Tô Kiêu trong lần rèn luyện này xảy ra chuyện. Có lẽ, hắn gặp chuyện là do bị tính kế. Vẫn nên chuẩn bị tốt trước đã.
Hoắc Vưu mí mắt hạ thấp, không nói chuyện.
Không khí yên tĩnh xuống.
Tô Yên nhìn hộp cơm đều bị cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639357/chuong-1382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.