Tô Yên khó hiểu hỏi
“Vì sao không bán nhiều mấy cái?”
Tiểu Hồng há mồm, hơi nghẹn. Sau đó nhìn về phía Tô Cổ bên cạnh.
Tô Cổ nhàn nhạt mở miệng
“Ai ra giá cao thì có được, vật quý ở cái hiếm.”
Nếu như giống hàng vỉa hè làm hơn 80 100 cái, có lẽ số tiền bán được còn không nhiều bằng một viên này. Một đám người ở đằng lấy hình thức đấu giá để mua, ai ra giá cao thì được, như vậy là tốt nhất.
Tô Yên gật gật đầu. Cô cầm vật kia ở trong tay nhìn thật kỹ.
Tiểu Hồng xem bộ dáng của Tô Yên giống như rất thích.
Nó vui vẻ nói
“Yên Yên, có tiền rồi chị có vui không?”
Tô Yên nhìn thẻ tín dụng trong tay
“Cho ta?”
Tiểu Hồng đương nhiên
“Yên Yên không phải đã nói không có tiền sao?”
Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên lên tiếng
“Ký chủ, vì sao em cảm thấy chị như bị sủng vật của mình bảo dưỡng thế?”
Tô Yên nhìn thẻ, lại nhìn bọn họ
“Ta lấy hết rồi, các em làm sao bây giờ?”
Tiểu Hồng mân mân miệng, đôi mắt liếc Tô Cổ.
Sau đó nhỏ giọng nói
“Bán đồ tiếp.”
Tiểu Hồng trốn ra phía sau Tô Cổ. Tô Cổ mở miệng
“Dịch dinh dưỡng.”
“Ân?”
Tiểu Hồng nhúc nhích, dưới áo choàng tiếng lách cách lang cang của bình thủy tinh lại vang lên. Nó nhỏ giọng nói
“Lúc trở về, bọn em thấy việc bất bình rút đuôi tương trợ. Cứu được một người.”
“Sau đó?”
“Sau đó người kia bị đánh quá nặng, cứu sống không được bao lâu thì đã chết. Trong tay hắn còn có một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639346/chuong-1371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.