Nàng kéo hắn đi, Phong Huyền liền thành thật đi theo.
Vừa đi vừa nói
“Chủ nhân, thuốc rất khó uống.”
“Không uống thương thế của chàng sẽ không khỏi được.”
“Chủ nhân, Phong Huyền muốn hôn hôn.”
“Uống thuốc trước đã.”
“Uống thuốc xong có thể hôn sao?
“Đó là chuyện sau khi uống thuốc.”
“…….”
“······”
Nắng sớm chiếu rọi, kéo dài bóng dáng hai người in trêи mặt đất.
Chuyện ở núi Quảng Anh đã xử lý xong.
Tô Yên nghĩ cũng nên trở về Phái Thương Hồng.
Lần này nàng không ngự kiếm phi hành.
Phong Huyền ôm Tô Yên, xòe đôi cánh to rộng màu đen, nháy mắt liền lao vút lên không trung.
Nếu ngự kiếm phi hành, từ Phái Thương Hồng đến núi Quảng An mất nửa ngày.
Kết quả, hiện tại không đến hai canh giờ đã về tới nơi.
Phong Huyền ôm Tô Yên, vững vàng dừng trong sân viện.
“Chủ nhân, Phong Huyền có lợi hại không?”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, trong mắt tràn ngập hy vọng được khen ngợi.
Tô Yên gật đầu
“Lợi hại.”
Nàng không có cánh.
Phương diện này, hắn rất lợi hại.
Nói xong liền đi vào phòng.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng không còn gọn gàng sạch sẽ như lúc Tô Yên rời đi.
Chăn gối lộn xộn, đồ vật bị vứt lung tung.
“Tê tê tê tê tê”
Một con rắn nhỏ chui ra từ chân bàn.
Hoa văn đỏ đen đan xen.
Là nguyên thân của Tiểu Hồng.
Đại khái là nó hiện nguyên thân, lại đang sốt ruột, thế cho nên mở miệng ra liền dùng xà ngữ.
Tô Yên nghe thấy bên chân bàn bên cạnh truyền đến âm thanh
Cúi đầu nhìn.
Sau đó nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639318/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.