Phong Huyền nắm chặt tay.
Bạch Thánh cười ra tiếng.
“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?, Chẳng lẽ chính ngươi cũng không tin tưởng lời mình vừa nói ra sao?”
Thân thể Phong Huyền càng thêm cứng nhắc.
Bạch Thánh móc ra một túi bạc ném tới trước mặt Phong Huyền
“Cái này, cho ngươi.”
“Làm gì?”
“Cảm tạ ngươi, cúc cung tận tụy ở bên hầu hạ Tô Yên lâu như vậy, đây xem như là thù lao của ngươi.”
Phong Huyền cúi đầu nhìn túi bạc.
Trêи khuôn mặt tái nhợt kia không có một chút biểu tình gì.
Chỉ là sống lưng càng thêm cứng đờ.
Dường như chỉ cần động đậy liền sẽ bán đứng cảm xúc trong lòng hắn.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.
“Ngươi thích chủ nhân?”
Bạch Thánh phủi phủi cổ tay áo
“Chủ nhân của ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta phải báo đáp nàng. Còn ngươi, chỉ cần hầu hạ nàng cho tốt, những chuyện khác, là chuyện của ta và chủ nhân ngươi.”
Lông mi Phong Huyền run rẩy, hạ mí mắt, cuối cùng vẫn duỗi tay cầm lấy túi tiền kia.
Bạch Thánh đầu tiên là nhướng mày.
Giống như không nghĩ tới hắn thực sự sẽ cầm.
“Thật không hiểu nổi vì sao nàng lại giữ một người không có cốt khí, không biết cáu giận như ngươi ở bên cạnh.”
Lại nói tiếp
“Chắc là cảm thấy ngươi quá đáng thương, cho nên… ta thấy ngươi không nên si tâm vọng tưởng đâu. Ngươi không xứng với nàng.”
Giọng điệu mười phần chắc chắn.
Đồ ăn sớm đã mang lên đầy đủ.
Để ở trêи khay, vốn dĩ Phong Huyền đã chuẩn bị bê lên.
Nhưng lại bị những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639314/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.