Tô Yên nghe xong, không nói chuyện.
Nhưng nàng thấy có vẻ Bạch Thánh giống như đang đợi nàng nói gì đó.
Nàng gật gật đầu
“Ừm, được.”
Bạch Thánh bị thái độ không nhanh không chậm của nàng làm cho sửng sốt.
Hắn nhăn mày
“Ân nhân không tin lời ta nói sao? Hắn thật sự giết những người đó.”
Tô Yên gật đầu
“Ta tin.”
Nói xong, Tô Yên dừng lại một chút
“Giết người ở chỗ này vốn không phạm luật, hơn nữa đám người kia còn muốn đè cưỡng bách hắn.”
Chẳng những muốn ngủ, còn muốn cả đám cùng nhau ngủ.
Đừng nói là Phong Huyền, nếu lúc đó nàng ở đó, khẳng định cũng sẽ đánh chết bọn họ.
Thế giới này kẻ mạnh làm vua, huống chi nhiều người như vậy mà cũng không đánh hắn được một cái.
Bạch Thánh bị mấy lời này của Tô Yên nói đến cứng họng.
Cuối cùng hắn thở dài.
“Ân nhân thích hắn sao?”
Tin tưởng hắn ta vô điều kiện lại dung túng như vậy, trừ bỏ nguyên nhân này, hắn không nghĩ ra được lý do nào khác nữa,
Tô Yên cắn một miếng bánh bao
“Đây là chuyện của ta.”
Người này và nàng vốn chỉ có quan hệ làm nhiệm vụ, cũng không thân thiết tới mức tất cả mọi chuyện đều sẽ nói cho hắn.
Qua cuộc đối thoại ngắn gọn này, Bạch Thánh dần dần nhận ra vị ân nhân này của mình cũng không phải một người thích giúp đỡ người khác.
Vậy vì sao nàng lại cứu hắn?
Vấn đề này lên men trong lòng hắn.
Suy nghĩ rất lâu, Bạch Thánh vẫn là nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
“Vậy ân nhân vì sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639302/chuong-1327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.