Tô Yên đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy Phong Huyền đang dựa người vào tường.
Không biết hắn đã thu cánh lại từ khi nào.
Chỉ đứng đó ho khan từng tiếng như là muốn đem phổi ho luôn ra ngoài.
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy hắn.
Phong Huyền ngẩng đầu.
Tí tách, tí tách.
Vết thương trêи mặt có máu tươi chảy nhỏ giọt xuống dưới.
Rơi vào trêи tay Tô Yên.
Ánh mắt hắn đen nhánh, thấp giọng gọi một tiếng
“Chủ nhân.”
Tô Yên đỡ hắn, nâng tay lên lau vết máu kia.
Nàng nghi hoặc
“Chàng tới chỗ này làm cái gì?”
Thân thể Phong Huyền cứng đờ.
Hắn ngửi thấy mùi sữa bò dâu tây trêи người nàng.
Ồ, đột nhiên có điểm luyến tiếc…. không nỡ ăn nàng.
Hắn chớp chớp mắt, thanh âm chậm rãi
” Ta đến đây vì con chim này.”
“Vì nó? Làm gì?”
Phong Huyền ho khan, ngón tay thon dài đặt ở trêи vai Tô Yên.
Chỉ cần nàng chạy, hắn sẽ dễ như trở bàn tay đem người bắt trở về.
Sau đó đem nàng và Chu Tước ăn luôn một thể.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm
“Bởi vì muốn ăn trái tim của nó, ăn rồi, bệnh của ta mới có thể khỏi.”
Tô Yên nhìn về phía Chu Tước đang đứng trêи tảng đá.
Nàng không nói gì.
Chỉ cúi đầu lấy một gốc cây cỏ màu xanh non ra.
Quơ quơ trước mặt Phong Huyền rồi
“Cái này là cỏ Thánh Âm sao?”
Phong Huyền sửng sốt.
Không nghĩ tới nàng thật sự tìm thấy loại cỏ này.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên
“Chủ nhân đối với ta thật tốt.”
Tô Yên lại hỏi
“Thật sự phải ăn trái tim của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639286/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.