Vốn dĩ, Tô Yên dành hai canh giờ mỗi ngày để xem tấu chương.
Kết quả, hiện tại, mỗi ngày ngâm mình trong đống tấu chương.
Thượng triều, lâm triều, xem tấu chương.
Xem mãi cũng không hết.
Nàng chớp chớp mắt.
Nhìn Tư Đồ Tu ý cười dạt dào.
Tô Yên yên lặng cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc xem tấu chương.
Mỗi ngày đều cùng Tư Đồ Tu ở Ngự Thư phòng.
Thỉnh thoảng, Tô Yên sẽ hỏi vài câu về tấu chương.
Tư Đồ Tu ngồi ở bên cạnh uống trà, cũng sẽ trả lời vài câu.
Tô Yên bận rộn túi bụi, tấu chương xem hết một quyển lại đến một quyển.
Tư Đồ Tu lại rất nhàn nhã.
Uống hết từng ly, từng ly hồng trà lớn.
Một tháng sau.
Tư Đồ Tu vẫn ngồi ở trêи ghế gần Tô Yên.
Tư thái lười nhác, thờ ơ.
Quan viên triều đình đã thay đổi hơn phân nửa.
Ninh Quốc công đến bây giờ vẫn chưa được thả ra.
Nghe nói chỉ còn lại nửa cái mạng.
Nếu tình huống của lão ta trong một thời gian nữa vẫn thế, chỉ sợ sống không được bao lâu.
Trong triều đình cuối cùng cũng không còn ai dám đứng ra cầu tình.
Thậm chí còn tránh né không kịp, sợ bị liên lụy.
Tấu chương từ xin khai ân cho lão ta liền biến thành nghiêm trị không tha.
Thanh Uyển vẫn như lúc ban đầu lên tiếng.
“Có việc thỉnh tấu, không có việc gì bãi triều.”
Sau đó, mọi người trong triều đều sôi nổi lên tiếng.
Một quan viên đứng ra, quỳ trêи mặt đất
“Bệ hạ, một tháng nay phía Nam liên tục mưa lớn, hoa màu đều bị hủy hoại nghiêm trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639265/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.