Thị vệ cũng lui xuống.
Cửa lớn điện Càn Khôn chậm rãi khép lại.
Bên ngoài nắng sớm tươi đẹp chiếu vào trong điện vô cùng sáng sủa.
Cửa lớn dày nặng đóng lại.
Điện Càn Khôn lập tức tối đi.
Tư Đồ Tu dẫm lên cầu thang lát đá mỡ dê, từng bước từng bước đi lên trêи.
Trong tay hắn còn cầm một quyển tấu chương.
Hắn nâng tay nhấc rèm châu lên.
Nhìn về phía người ngồi trêи long ỷ.
Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn
“Có chuyện gì?”
Tư Đồ Tu xem bộ dáng nàng môi hồng răng trắng.
Đôi mắt sáng như sao trời, làm người ta liếc mắt một cái liền có thể nhớ kỹ.
Nàng ngồi ở chỗ đó, ngoan ngoãn mà rất nghiêm túc.
Rõ ràng chỉ là nữ tử mười sáu, mười bảy tuổi.
Lại cảm thấy, long bào này mặc ở trêи người nàng cực kỳ cân xứng.
Thậm chí, còn làm nàng trở nên xinh đẹp hơn.
Đôi mắt hắn nóng rực.
Yết hầu lăn lộn.
“Vốn dĩ, vi thần cảm thấy rèm châu này thật sự dư thừa. Bệ hạ là thiên tử, sao có thể giống với những nữ tử khác trong thiên hạ.”
Hắn nói xong, dừng một chút liền nói tiếp.
“Nhưng mà, hiện tại nhìn bệ hạ thế này. Xác thật là nên giăng rèm châu.”
Hắn vừa nói vừa đi tới cái bàn trước mặt.
Giọng nói hắn mang thêm ý vị khác.
“Bộ dáng bệ hạ như vậy thượng triều, chỗ nào còn có tâm tư thảo luận chính sự?”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cho nên, chuyện người này muốn tấu là việc này?
Trầm mặc.
Tư Đồ Tu dời đi tầm mắt.
Tay cầm tấu chương, lên tiếng
“Bệ hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639255/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.