Tô Yên nghe hắn nói xong.
Liền cảm thấy mình quang minh chính đại cũng trở thành có chút quái dị.
Nàng lên tiếng
“Thanh Uyển cũng ở đây mà.”
Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn theo phương hướng ngón tay Tô Yên
“Ở đâu?”
Tô Yên nhìn qua.
Thanh Uyển vì sợ quấy rầy hai người bọn họ nên đã tự giác lui ra xa hơn mười mét, đứng ở phía sau cây cột.
Thế cho nên dù nhìn kĩ chỗ đó cũng không nhìn thấy người.
Tô Yên móc kẹo ra, lại để vào lòng bàn tay hắn hai cái.
“Ngoại thần đặc phái viên tới đây, Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân không quay về chủ trì đại cục sao?”
Tư Đồ Tu cười lên tiếng, yết hầu lăn lộn
“Nàng đuổi ta đi?”
Rõ ràng là cười, nhưng lại không cảm giác được chút ý cười nào.
Tô Yên
“Trẫm ······ có việc gấp muốn làm.”
Nói dứt lời.
Tư Đồ Tu nhìn nàng bày ra bộ dáng nghiêm túc.
“Thần, cáo lui.”
Nói xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Thuận đường còn cầm túi kẹo của Tô Yên mang đi luôn.
Tô Yên túm túm quần áo của mình.
Ngồi ở trêи ghế đá.
Nàng nhìn về phía Triệu Mộ đang nằm bò trêи đất.
Hắn lại còn chưa đứng dậy.
Không chỉ như vậy.
Hai chân, bên hông, trêи tay, hai mắt, còn có miệng.
Tất cả đều bị bịt kín một tầng băng sương trắng xóa như tuyết.
Ánh trăng chiếu xuống phá lệ nhìn rõ.
Tô Yên ra tiếng
“Tô Cổ, thả người.”
thanh âm nàng bình đạm.
Tất nhiên là không tức giận.
Thời điểm Tô Yên lên tiếng, tầng tuyết bao phủ quanh người Triệu Mộ nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639253/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.