Hắn duỗi tay cầm một viên rồi ăn.
Hương vị không tồi.
Một bên nhấm nuốt cái kẹo, một bên tung hứng túi tiền
“Tiểu Tô, kẹo này không tồi, cho ta nhé.”
Tô Yên gật gật đầu
“Ừ”
Lực chú ý của nàng vốn không để ở kẹo, thậm chí còn không thèm nhìn túi tiền một cái.
Chỉ xuất thần, ngồi im ở mép giường.
Vương Lâm cầm túi tiền đi
“Cảm tạ. Cô mau đi ăn chút cơm, đến lúc đó nhớ cùng ta thay ca.”
Nói xong, Vương Lâm liền cầm túi tiền rời đi.
Một nén nhang sau.
Tô Yên phục hồi tinh thần.
Đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm.
Đi ra ngoài, đóng cửa kỹ càng.
Ba giây đồng hồ sau, lại lần nữa đẩy cửa ra.
Ngẩng đầu nhìn về phía ngăn tủ kia.
Túi tiền không thấy nữa ······.
Túi tiền không quan trọng.
Kẹo trong túi cũng không quan trọng.
Quan trọng là, ngọc Phật châu ở trong túi tiền.
Nàng chớp chớp mắt.
Túi tiền ····· ở chỗ Vương Lâm.
Lúc này hắn còn đang canh gác.
Tô Yên suy nghĩ cẩn thận, liền tính toán đi tìm Vương Lâm lấy túi tiền về.
Ở một nơi khác.
Tư Đồ Tu rời đình hóng gió đi về thính đường để dùng bữa.
Vừa đi vừa nghĩ, không biết rốt cuộc tiểu thị vệ kia tức giận chuyện gì.
Chẳng lẽ bóc hạch đào nhiều quá, không muốn làm nữa sao?
Khóe môi ngậm cười, lẩm bẩm
“Tính tình càng lúc càng lớn.”
Liền nghĩ, chờ tới lúc dùng bữa, hắn gọi người tới, xem nàng có còn tức giận hay không.
Nếu còn tức giận, về sau liền không bắt nàng bóc hạch đào nữa.
Vừa nghĩ vừa cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639235/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.