Ông ta vươn ngón tay run rẩy.
Nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Tô Yên nghe xong, cũng đi đến hỗ trợ.
Kết quả cánh tay bị người nào đó túm lấy, kéo vào thính đường.
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.
Tư Đồ Tu trên dưới đánh giá.
Lên tiếng
"Phật châu bổn vương cho cô đâu?"
"Ở trong phòng, thuộc hạ không mang theo."
"Sao? Coi thường đồ vật kia ư?"
"Nó quá quý, thuộc hạ sợ sẽ làm rơi vỡ mất."
Nàng nghiêm túc giải thích.
Tư Đồ Tu nghe xong, duỗi tay sờ sờ cổ Tô Yên.
"Về sau, nếu để bổn vương phát hiện cô không mang theo thì đầu cô cũng không cần ở trên cổ nữa."
Tô Yên bực mình.
Người này luôn là lấy đầu nàng ra để nói chuyện.
Đây là uy hiếp!
Nhưng, còn có thể làm sao bây giờ?
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nhẹ nhàng
"Vâng"
Tư Đồ Tu từng bước một tới gần,
"Thanh âm nhỏ như vậy, là không muốn sao?"
Tô Yên không nói chuyện mà là ngẩng đầu, muốn nhìn xem hắn là hỏi thật hay chỉ là giả vờ hỏi.
Tư Đồ Tu cười vô hại,
"Cô cứ việc nói, bổn vương muốn nghe ý kiến của cô một chút."
Sau đó, Tô Yên liền nghe lời, nói
"Nó hơi nặng, để trong túi tiền mang theo cũng nặng, có chút vướng bận."
Giây tiếp theo, Tư Đồ Tu liền nắm cằm nàng.
Hắn cười như không
"Bổn vương vẫn là lần đầu tiên có người thành thật như vậy."
Tô Yên không hiểu được hắn có ý gì.
Hắn hạ mí mắt, ý cười trên mặt không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639229/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.