Quân Vực gật đầu
"Ừ"
Tô Yên xem hắn
"Bị thương rất nghiêm trọng sao?"
Quân Vực vừa nghe, đảo mắt liền trở thành nhóc đáng thương.
" Thật ra thì không nặng, chỉ là rất đau."
"Đau chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đau."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì hỏi.
Quân Vực chỉ chỉ cái bình sứ
"Đây là thuốc."
Quân Vực dừng một chút, nói tiếp
"Em đút anh uống đi."
Tô Yên cầm lấy bình sứ, đưa tới bên môi Quân Vực.
Quân Vực lắc đầu, được một tấc lại muốn tiến một thước
"Không phải uống như vậy. Anh muốn, em dùng miệng đút cho anh."
Hắn nói rất chậm.
Để cô nghe rõ ràng.
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"Nhưng rõ ràng anh còn sức lực mà. Cũng không phải trọng thương đến cái mức đó."
Quân Vực môi mỏng khẽ mở, còn muốn nói gì đó.
Kết quả vừa mới mở miệng ra đã bị bình thuốc chặn lại.
Thuốc chảy thẳng vào miệng.
Chờ hắn uống xong xuôi.
Tô Yên nhìn hắn.
"Khá hơn chút nào không?"
Quân Vực ôm Tô Yên, đảo mắt liền đè lên cô mà hôn.
Hương vị chua xót lan tràn giữa môi hai người.
Dần dần liền biến thành một nụ hôn sâu.
Chờ khi nụ hôn này kết thúc.
Tô Yên nhẹ nhàng xoa hai cánh môi sưng đỏ
"Tốt hơn chút nào chưa?"
Quân Vực không nói lời nào.
Một lát sau, Tô Yên nói
"Em mất đi mảnh vỡ thần cách, sắp tìm được rồi."
Quân Vực nhướng mày.
"Tiểu Quai muốn nói gì với anh?"
Tô Yên lắc đầu
"Chỉ là muốn nói cho anh."
Nói xong, cô lại bổ sung một câu
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639218/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.