Mẹ Tô không biết Tô Yên muốn nói gì.
Nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của cô. Mẹ Tô bỗng nhiên thấy hoảng hốt
"Yên Yên?"
Tô Yên nói
"Tôi có lẽ đã đưa cho Tô Phong rất nhiều tiền, nuôi hắn rất nhiều năm. Mẹ quá thiên vị hắn, hắn hơn 20 tuổi đã thành gia lập nghiệp, phạm sai lầm mẹ vẫn còn thiên vị hắn."
Mẹ Tô nước mắt lưng tròng
"Yên Yên, anh con thời gian này ở trong ngục giam, mẹ cũng sống không bằng chết a."
Chỗ nước mắt đó đối với Tô Yên không có tác dụng gì.
Cô nghiêm túc nói tiếp
"Vốn dĩ mẹ nên tự thừa nhận, là chính mẹ dạy dỗ hắn thành cái bộ dạng này.
Nếu mẹ thật sự cảm thấy khó chịu, mẹ nên ngẫm nghĩ lại những năm qua mẹ đã thiên vị, đã chiều chuộng hắn như thế nào, mới khiến hắn trở thành cái bộ dạng như hiện tại."
Gieo nhân gì thì gặt quả đó.
Tô Yên cầm thẻ ngân hàng trong tay, nhìn thoáng qua
"Mẹ dùng 30 vạn để cứu hắn. Có lẽ, đưa hắn ra ngoài rồi, còn không tốt bằng để hắn ở trong ngục giam."
Mẹ Tô run rẩy
"Mày, mày, mày sao lại có thể nói anh mày như vậy?"
Tâm can Mẹ Tô vẫn là không nhịn được muốn thiên vị Tô Phong.
Tô Yên nói
"Về sau, tôi cũng không định trở về thăm mẹ nữa. nếu mẹ cảm thấy cần lấy phí phụng dưỡng, mẹ có thể đi tố cáo tôi.
Pháp luật phán bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho mẹ bấy nhiêu."
Mẹ Tô không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.
"Mày, mày, tao là mẹ mày đấy!"
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-benh-kieu-sung-len-troi/1639204/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.